"Xương của hắn làm bằng sắt sao?"
"Lẽ nào hắn không cảm thấy đau sao?"
Vết thương trên vai bị dao chém vào.
Vết thương ở bụng vì vụ tai nạn máy bay rơi xuống biển vẫn chưa lành.
Còn vết dao cắt thấu xương ở lòng bàn tay.
Cộng thêm đầu gối bị vô số cây gỗ liên tục đánh xuống.
Trên người toàn là vết thương, nhưng anh vẫn có thể bước đi.
Bước đi rất vững vàng.
Bước đi rất kiên định.
Tất cả mọi người đều không dám tin những gì đang xảy ra trước mắt, nhưng đây là…sự thật!
Ánh mắt của năm cường giả phong thánh cũng trở nên lạnh lẽo, bọn họ nhìn chằm chằm bước chân của Vu Kiệt, đi qua hành lang dài, lướt qua từng đệ tử nhà họ Thường.
Bọn họ hỏi anh không đau sao?
Đương nhiên là rất đau.
Vô cùng đau đớn, đau đến tận xương tủy.
Trên thế giới này, đại đa số mọi người đều đang sống trong đau khổ, nhưng như vậy thì sao, cuối cùng cũng phải tiếp tục sống, bởi vì còn những người thân trong gia đình, còn những ngôi nhà không thể rời xa, và còn những ước mơ mà bạn muốn dùng đời này để thực hiện.
Mà điều Vu Kiệt muốn, rất đơn giản.
Vì những người dân đã chết trên núi Trường Mao, đòi…công bằng!
Cuối cùng…
Anh cũng đến được đầu cây cầu dài.
Quay đầu lại, sau lưng là hai đường máu dài in dưới đất, anh đi dọc theo cổng chính của quán trà Long Môn, loạng choạng bước qua hành lang, sau đó đến trước cây cầu dài, cây cầu trước mặt bắc ngang qua hồ!
Đối diện anh là cổng chính của trang viên nhà họ Thường, năm cường giả phong thánh đứng trước cổng nhìn chằm chằm về phía Vu Kiệt một cách trịch thượng như những vị thần.
Chưởng môn Thiên Sơn trầm giọng nói: "Cứ để hắn đi qua đây như vậy thì hời cho hắn quá".
Chưởng môn Dược Vương cốc: “Không bằng bảo hắn quỳ xuống?”