Cả bãi đỗ xe cũng chẳng thấy bóng dáng chiếc xe nào.
Bọn họ đều đi rồi.
Rời khỏi đó.
Bị người ta cố tình đuổi khỏi khu vực này.
Bởi vì nó sắp bị nguy hiểm bao trùm.
Sẽ có máu.
Lướt qua một ngã tư đường vắng lặng, Vu Kiệt than thở về sự buồn cười của thành phố này, ở đây, luật pháp đều bị giẫm đạp, nơi phồn hoa náo nhiệt nhất cũng có thể trở nên vắng lặng trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mọi người thực hiện mệnh lệnh tốt như thế, rất khó để tưởng tượng được kẻ ngồi tít trên cao với quyền lực trong tay rốt cuộc đã làm thế nào.
Anh đi tới, con dao bổ củi trong tay nhỏ máu xuống đất.
Xe chở anh đến đây là do tổ chức Đệ Nhất sắp xếp.
Trong ánh mắt anh chẳng có chút đồng tình thương hại nào, lại buồn cười vì thế gian này bi ai.
Năm Phong Thánh Giả đến từ giang hồ truyền thường theo ông cụ Thường đến nhà họ Thường, đám đệ tử của bọn họ thì đã bỏ mạng ở sau núi Trường Mao, chôn cùng với hơn hai trăm cư dân đã mất.
Thế nhưng hai mươi mạng, làm sao đủ để đền hai trăm mạng cơ chứ?
Không thể!
“Két…”
Cùng với tiếng lốp xe ma sát với mặt đường đầy chói tai vì thắng gấp, trên chiếc xe màu đen, hai thành viên tổ chức Đệ Nhất chạy tới với tốc độ nhanh nhất.
Trong tay một người chính là khẩu súng bắn tỉa màu đen quen thuộc.
“Lang Vương, thật sự không chờ thủ lĩnh đến à? Cứ tùy tiện tới đó thế này, họ có năm Phong Thánh Giả, đối đầu với họ hoàn toàn không có xác suất thành công”.
“Đúng đó, Lang Vương, sau tai nạn máy bay Luân Thành, khó lắm anh mới giữ được cái mạng này, ông cụ Lý, thủ lĩnh, bố anh, cùng với rất nhiều người tìm anh đến nỗi phát điên lên được, nếu anh cứ đi chịu chết thế này, nhỡ đâu… Nhỡ đâu…”
Hai người đi tới trước mặt Vu Kiệt, vẫn là lý do đó để khuyên nhủ anh, dù xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn của anh, hay phân tích về thực lực hai bên thì bọn họ vẫn nghĩ chạy tới đòi lại công bằng thế này là cực kỳ sai lầm.
Đây có thể nói là chẳng khác gì đi chịu chết.
Dù trong lòng họ đã quyết định sẽ theo Vu Kiệt đi tới đây thì điều đó cũng không thể ngăn cản họ nói ra ý kiến của mình.
Nghe lời họ nói, Vu Kiệt giơ tay: “Đồ của tôi đã được mang tới chưa?”
Ngón tay của anh khiến một người trong đó nhíu mày.
Bọn họ biết cách thủ thế đó có nghĩa là gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!