"Lần này, chuyện tụ tập hơn hai trăm người đánh nhau trong quán bar đã gây chấn động khắp cả Lạc Thành. Những người có mặt vào ngày hôm đó và người dân ở Lạc Thành rất phẫn nộ. Bên trên đã bắt đầu không chịu được áp lực dư luận rồi. Tôi nói cho cô biết, lần này em trai cô khó mà bảo toàn tính mạng, hắn xong đời rồi".
"Bây giờ cho dù có người lặng lẽ giết chết hắn trong tù thì bên trên cũng sẽ không nói lời nào, lẽ nào cô còn hy vọng hắn ra tù đến cứu cô sao?"
"Mơ đi! Đồ tiện nhân!"
Ngô Vĩ mới không thèm để ý đến Hứa Long.
Trong mắt người thường, tên Hứa Long này có thể là một ông trùm xã hội đen, không ai dám chọc đến.
Dưới trướng hắn có hàng trăm người, không ai dám động vào.
Nhưng đối với Ngô Vĩ mà nói, Hứa Long chẳng qua chỉ là một tên rác rưởi không có bản lĩnh gì cả, cậy nhiều người rồi đi bắt nạt dân lành.
Mấy năm trước, nếu không phải ông ta cho Hứa Long một khoản tiền để mở quán bar này thì hắn lấy đâu ra địa bàn mà ra oai?
Nếu không nhờ có ông ta âm thầm thu dọn tàn cục vào mấy năm trước thì sao hắn có thể dễ dàng rũ bỏ mọi vụ án giết người, khiến mọi người đều nghĩ hắn là một kẻ không thể đụng đến?
Nếu không có ông ta, e rằng hai chị em nhà này vẫn đang sống trong căn phòng trọ tối om, không thấy ánh mặt trời, suốt ngày bị người ta đánh đập, mắng mỏ.
Nói cho cùng thì hai chị em nhà này đều là bọ chét trên người ông ta, không có ông ta thì bọn họ làm sao được như ngày hôm nay chứ.
Nhưng…
Ngay khi ông ta vừa nói xong.
Ngoài cửa, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
"Ngô Vĩ, ông đề cao bản thân quá đấy!"
"Cái gì?"
Sắc mặt Ngô Vĩ căng thẳng, giọng nói quen thuộc này, lẽ nào là...
Hứa Thu vui mừng khôn xiết.
Ngô Vĩ lập tức quay đầu lại nhìn, chưa kịp phản ứng thì đã thấy cửa bị đá tung.
Hai nhân viên mặc đồng phục ngã lăn ra đất, sùi bọt mép.
Lúc này, đứng trước mặt hai nhân viên kia là một người mặc quần áo bình thường, đội mũ lưỡi trai, sau lưng có hai thanh niên đi theo…Hứa Long!
"Chuyện này...chuyện này làm sao có thể? Mày…mày…không phải mày đang ngồi tù sao?", Ngô Vĩ sửng sốt, không thể nào, sao Hứa Long lại xuất hiện ở đây, lúc nãy ông ta đã nghe ngóng tin tức từ cục công an rồi, Hứa Long đã bị người ta nhốt vào nhà giam rồi.
Nhanh như vậy hắn đã được thả rồi sao?
Hơn nữa…
Sao hắn lại được thả?
Dựa vào các mối quan hệ?
Không thể nào!
Ngoài ông ta ra, ở Lạc Thành này còn ai có thể giúp hắn chứ?
Nhưng không đợi ông ta kịp phản ứng, Hứa Long đã bước nhanh đến trước mặt Ngô Vĩ.
Động tác bước chân đó giống như một võ giả!
Sau đó, chỉ thấy một ánh sáng trắng lóe lên từ thắt lưng hắn, một con dao găm đột nhiên xuất hiện trên tay, tiếp đó phóng về phía trước.
"Phặp!"
Sắc mặt Hứa Long vô cùng dữ tợn: "Tên họ Ngô này, ông thật sự tưởng rằng không có ông thì tôi không làm được gì sao?"
Con dao găm đâm sâu vào trái tim của Ngô Vĩ.
Máu từ vết thương bị dao đâm cứ chảy xuống, chảy đến khi nhuốm đỏ quần áo của Ngô Vĩ. Không khí lúc này trở nên lạnh băng.
Hứa Thu kinh hãi nhìn chằm chằm vào con dao găm đâm ở vị trí tim của Ngô Vĩ.
Con dao găm sắc nhọn ở dưới ánh mặt trời trông càng nhức mắt hơn.
Lúc này cô ta cảm thấy hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn. Cô ta nhìn Hứa Long với ánh mắt khó tin.
Một là hắn thật sự ra tù rồi.
Hai là hắn đã giết Ngô Vĩ ở đây.
Bất luận là điểm nào thì đều khiến Hứa Thu cảm thấy sợ hãi.
Nhưng… Mọi thứ đều không kịp nữa.
Xác chết đã dần ngã xuống, ngay cả con dao găm cũng cùng rơi xuống đất.
Cuối cùng Ngô Vĩ cũng tắt thở… Chết rồi!
Hứa Long nheo mắt lại, nói: “Đồ vô dụng! Thật sự tưởng mình là tộc trưởng của gia tộc hạng hai sao? Lại dám không coi ai ra gì như vậy? Đối với tôi mà nói thì ông cũng chẳng là cái shit gì hết”.
Trong không khí truyền lại âm thanh mắng chửi của Hứa Long.
“Mày… Mày!”, Hứa Thu toàn thân run lẩy bẩy, trợn trừng mắt nhìn về phía em trai ruột lớn lên cùng mình, rồi lại nhìn lên máu tươi nhuốm đỏ quần áo của Hứa Long thì cô ta càng kinh hãi, sắc mặt tái nhợt.
“Chị!”, Hứa Long lớn bước đi đến trước mặt Hứa Thu, nói: “Không sao đâu chị!”