Vài phút sau, khuôn mặt Hứa Thu in đầy vết bàn tay đỏ như máu, hùng hổ bước vào.
"Nhìn thấy người phụ nữ này, những người trên sàn nhảy đều tự động tránh ra hai bên, không dám cản đường. Hầu như tất cả mọi người đều biết thân phận của cô ta. Ngoài thân phận là phu nhân của gia tộc hạng hai, nhà họ Ngô ra, cô ta còn là chị gái của Hứa Long.
“Ngay khi Hứa Long nhìn thấy vết hằn in trên mặt chị gái mình, gương mặt hắn bỗng trở nên u ám.
“Ai đánh chị sao?”, Hứa Long buông chân đang gác chéo xuống, ánh mắt trở nên hung tợn.
Hứa Thu lửa giận bừng bừng đi đến, chỉ vào vết tát trên mặt mình: "Đừng nhắc nữa, đều là tại thằng chó do con nhỏ Ngô Tiểu Phàm đưa về nhà, phá hỏng việc tốt của chị mày chưa nói, lại còn tát chị mày ba cái”.
“Đã thế còn dám huênh hoang bảo chị mày xin lỗi con nhỏ Ngô Tiểu Phàm kia?"
“Hừ!”
Hứa Thu cảm thấy thật nực cười: "Cả đời này chị mày chưa bao giờ phải cúi đầu trước một người nào cả. Bảo chị đi xin lỗi con nhỏ hèn hạ đó, không phải là đang chà đạp lên danh dự của chị sao?”
“Tiểu Long, mày phải giúp chị xả giận mới được”.
Nghe vậy, vẻ mặt Hứa Long đột nhiên trở nên khó coi.
“Lại là con nhỏ Ngô Tiểu Phàm đó sao?”
Hứa Long biết người này.
Khi chị gái của hắn tái giá kết hôn với gia chủ nhà họ Ngô, Ngô Tiểu Phàm đã nằng nặc phản đối, thậm chí còn dùng tính mạng để uy hiếp, hại chị gái hắn suýt chút nữa không gả được vào nhà họ Ngô. Vì lý do này, lúc đó Hứa Long đã chuẩn bị lén lút giở trò hèn hạ với cô, nhưng không ngờ sau đó không biết vì lý do gì mà Ngô Tiểu Phàm lại không ngăn cản nữa, nên hắn mới để yên cho cô.
Ai ngờ đến bây giờ lại là vì cô mà khiến chị gái hắn lần đầu tiên trong đời bị đánh!
Ở Lạc Thành này, còn có người dám đánh chị em hắn?
Chán sống rồi!
Con ngươi của Hứa Long toả ra sát khi lạnh lẽo: “Chị, chị nói con nhỏ Ngô Tiểu Phàm đó dẫn một thằng đàn ông về nhà sao?”
Hứa Thu nói thêm: "Không chỉ có một thằng, là hai thằng. Cả hai đều là dân quê mùa đến từ vùng nông thôn. Một thằng cao to khỏe mạnh, còn một thằng thì hơi gầy, đều ăn mặc rất mỏng manh”.
“Vậy sao?”
Hứa Long khẽ híp mắt lại: "Con nhỏ này cũng biết chơi thật đấy!”
Hắn đứng dậy: "Chị yên tâm đi, ba cái tát này, em sẽ khiến cho thằng nhóc đó cả đời này không thể nào ngóc đầu lên nổi”.
Vừa dứt lời, ánh mắt hắn liền va vào cặp đôi trước mặt.
Sắc mặt cô gái vẫn còn rất sợ hãi: "Anh…anh Long!”
Hứa Long giơ chân đạp mạnh vào mắt cá chân của cô gái.
“A…”
Cô gái hét lên đau đớn.
Người đàn ông ở bên cạnh sợ hãi đến tột độ, cả người run bần bật.
Sau đó, Hứa Long ung dung nói: “Bây giờ tao có thể cho bọn mày một cơ hội, không cần phải đánh qua đánh lại, cũng không cần ở cùng tao bảy ngày đêm. Tao đổi ý rồi, chỉ cần bọn mày giúp tao làm một chuyện, tao sẽ thả bọn mày đi”.
Xoẹt!
Nghe vậy, hai người đột nhiên ngẩng đầu lên.
Sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người lập tức gật đầu: “Vâng, vâng, chỉ cần anh tha cho chúng tôi, anh Long, anh bảo làm gì chúng tôi cũng sẽ nghe theo”.
"Vâng, đúng vậy, lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần sống sót là được”.
Hứa Long lắc đầu: "Lên núi đao xuống biển lửa thì có hơi phóng đại rồi, cũng không phải chuyện khó khăn gì”.
“Rất đơn giản, giúp tao vu oan một người là được”.
"Ngày mai, người của tao sẽ đưa bọn mày đến đó”.
Nói xong, Hứa Long nhìn về phía Hứa Thu: "Chị à, Ngô Tiểu Phàm biết chơi như vậy, sao không nói chuyện này cho anh rể biết chứ?"
"Nhất định phải để cho vị gia chủ của nhà họ Ngô xem thử, rốt cuộc con gái của mình là loại người như thế nào!”
“Ngày mai, chúng ta cứ ngồi chờ xem một vở kịch đặc sắc thôi!”
Hứa Thu cau mày, lập tức hiểu ra ý của Hứa Long: "Đúng, đúng, phải để cho ông ấy biết chuyện này”.
"Nửa đêm nửa hôm, một cô gái chưa chồng dẫn hai người đàn ông lạ mặt về nhà”.
“Đúng là bại hoại gia phong!”
Dưới màn đêm, trong quán bar.
Âm mưu đầu tiên chống lại Vu Kiệt đã được dàn dựng.
Đến từ thành phố Lạc Thành xa xôi nhất, hỗn loạn nhất, không được kiểm soát và suồng sã nhất.
Chỉ là…
Cả hai đều không biết, những gì mà bọn họ phải đối mặt không phải là thằng nhóc nông thôn đơn giản.
Ngày mai, bọn họ sẽ phải hối hận vì quyết định của mình.
Thậm chí là hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!
……
……
Một đêm ngủ say lặng lẽ trôi qua, một vài ánh sáng chói mắt chiếu qua ô cửa sổ, Vu Kiệt từ từ mở mắt ra.
Tám giờ sáng, phải dậy thôi.
Nằm ở mép giường, Vu Kiệt ngồi thẳng lưng, dựa lưng vào tường, ngồi xếp bằng. Sau khi kiểm tra sơ qua vết thương trong cơ thể bằng lượng khí kình tuần hoàn, khóe miệng anh khẽ mỉm cười.
“Tốc độ phục hồi nhanh hơn mình tưởng rất nhiều”.
Vu Kiệt cúi đầu, cẩn thận tháo lớp băng trên người ra. Nhiều vết thương đang dần dần lành lại, có xu hướng thành sẹo, những chỗ còn lại cũng đang hồi phục rất nhanh.
Sử dụng phương pháp vận khí đặc biệt để kích thích tế bào trong cơ thể, từ đó đạt được hiệu quả nhanh chóng làm lành vết thương, đây là phương pháp do sư phụ Mặc Bạch truyền lại cho anh.
Cũng may lần này chỉ bị thương ngoài da.
Nếu là lục phủ ngũ tạng thì sẽ không đơn giản như vậy.
"Có lẽ hai ngày nữa thì vết thương mới khôi phục hoàn toàn”.
Nghĩ đến đây, Vu Kiệt liền quay đầu lại nhìn hòn đá đang đặt trên bàn.
Nếu như không có hòn đá này thì e là khó thoát khỏi tai họa này.
Tất cả những chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Hay là có người cố tình sắp đặt!
Trong lòng Vu Kiệt thầm nghĩ, đến buổi đấu giá ở trường đại học thủ đô là vì Mục Tiểu Vũ, nhưng anh lại vô tình mua được hòn đá này rồi giật lấy từ trên tay người khác, nghĩ đến hai mươi võ giả hóa kình muốn khiêu chiến với mình ở sân bay Luân Thành, Vu Kiệt càng cảm thấy tò mò.
Hòn đá này có lai lịch như thế nào, mà có thể khiến một gia tộc bồi dưỡng ra thiên tài hóa kình chỉ mới hai mươi tuổi giành giật như vậy?
Vu Kiệt nhặt viên đá lên, đặt trước mắt, chăm chú quan sát tỉ mỉ.
Vài phút sau, Vu Kiệt bỏ cuộc, bất kể có lục lại cuốn sách cổ nào trong đầu, anh cũng không tìm thấy bất kỳ ghi chép nào có liên quan đến hòn đá này cả.
“Bỏ đi, không quan tâm nữa, đi đến đâu hay đến đó vậy!”
Vu Kiệt đứng dậy, tắm rửa rồi mặc quần áo gọn gàng.
Có lẽ giờ này bọn họ đều đã thức dậy rồi!
“Sáng sớm không ăn gì thì không được”.
Vu Kiệt lẩm bẩm, sau đó mở cửa chuẩn bị đi vào nhà bếp xem có gì không, nấu bữa sáng cho Ngô Tiểu Phàm và Lưu Hổ, một đêm trôi qua, điện thoại cũng đã được sạc đầy, có lẽ hôm nay anh có thể liên lạc được với người trong nhà rồi.
Nhưng…
Ngay khi anh mở cửa ra.
“Rầm rầm rầm!”
“Rầm rầm rầm!”
“Rầm rầm rầm!”
“……”
Ngoài cửa của khu biệt thự bỗng vang lên điếp đập cửa dồn dập.
Người gõ cửa giống như đang dùng nắm đấm đấm vào cửa, tiếng ồn vang vọng khắp biệt thự.
Có người đến rồi sao?
Ai?
Vu Kiệt cau mày, còn chưa kịp phản ứng.
Thì dưới lầu chợt có tiếng dép lê vang lên.
Chỉ thấy dáng vẻ ngái ngủ của Ngô Tiểu Phàm, cô mặc một chiếc áo choàng ngủ mỏng màu trắng lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết, vội vàng đi về phía cửa.
“Cạch!”
Vừa mở cửa.
Ngô Tiểu Phàm đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!