Thời gian lại trôi qua vài giờ đồng hồ.
Sau khi mười nhân viên trên máy bay được tìm thấy, trực thăng cứu hộ liên quan cũng đã đưa bọn họ tới bệnh viện tốt nhất ở Luân Thành để điều trị vết thương trong thời gian sớm nhất.
Có nói đây là một kỳ tích thì cũng không ngoa, đây là vụ tai nạn máy bay đầu tiên xảy ra kỳ tích như thế này trong lịch sử từ trước đến nay.
Có thể tự cứu mình bằng cách nhảy dù trong khi phần đuôi máy bay phát nổ và hệ thống cân bằng mất kiểm soát, đây chắc chắn là chuyện đầu tiên xảy ra trong lịch sử.
Các nhân viên có liên quan ở Luân Thành bắt đầu ghi chép lại sự việc này và bầu chọn đây là một trong mười kỳ tích của thế kỷ 20. Hơn nữa, sau khi tin tức mười một nhân viên này được cứu sống lan truyền khắp thế giới, tất cả các hãng hàng không gần như đều đồng thời truyền đạt một chỉ thị giống nhau xuống bên dưới.
Lập tức trang bị số lượng dù ngang với số ghế trên mỗi chiếc máy bay!
Sau sự việc này, dường như trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ: tai nạn máy bay không có nghĩa là không còn hy vọng sống sót, chỉ cần có dù để nhảy là có thể sống.
Dùng một câu để mô tả chuyện này: Sự cố lần này đã trực tiếp thay đổi tất cả kết cấu hàng không hiện tại!
Khiến người ta vô cùng kinh hoàng.
Khiến người ta…không thể tin được.
Nhưng điều gây sốc hơn nữa là sau khi toàn bộ mười một nhân viên trên máy bay được tìm thấy, lực lượng cứu hộ và máy bay trực thăng không những không giảm mà còn tăng lên, số lượng còn lớn hơn nhiều so với ngày hôm trước.
Theo lý mà nói, nếu như đã tìm thấy hơn nửa số người, để giảm tổn thất thì trang bị tìm kiếm sẽ được cắt giảm tương ứng.
Nhưng…
Nếu những người đứng đằng sau chiến dịch giải cứu lần này nghe được những lời như vậy thì bọn họ sẽ chỉ cười nhạt mà thôi.
Bạn nghĩ mục đích tham gia chiến dịch giải cứu này của nhiều ông trùm khủng bố lớn trên thế giới kia là gì?
Lẽ nào chỉ đơn giản là vì cứu một đám nhân viên không liên quan gì đến bọn họ sao?
Lẽ nào là vì bọn họ muốn sử dụng chuyện này để thiết lập danh tiếng tốt cho tập đoàn của mình và dùng cách này để quảng cáo sao?
Không!
Sai rồi!
Tất cả đều sai rồi!
Mục đích mà bọn họ gia nhập vào chiến dịch giải cứu lần này chỉ có một…
Tìm được Vu Kiệt!
Tìm được người thanh niên mang trong mình hy vọng của ba thế lực lớn.
Sáu giờ sau khi ông cụ Lý ngất đi, phía hoạt động cứu hộ lại có tin tức. Tàu ngầm Bàn Long do Hoa Hạ phái đến đã tìm thấy mảnh vỡ của máy bay tư nhân thuộc gia tộc Rothschild ở vị trí sâu bảy ngàn mét dưới đại dương, cũng đã tìm được hộp đen bên trong.
Nhưng điều khiến người ta thất vọng là trong hộp đen không hề có giọng nói cuối cùng của Vu Kiệt, chỉ có tiếng gào thét của của những luồng điện va chạm khi phát nổ, hơn nữa, gần đống đổ nát của chiếc máy bay cũng không hề tìm thấy Vu Kiệt.
Có điều…
Đúng lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng người thanh niên kia có thể đã bị cá mập nuốt chửng dưới đáy biển, không còn sót lại dấu tích gì, hoặc đã bị sóng biển đánh dạt vào những nơi rất sâu rất xa nào đó, thì sự xuất hiện của một người thợ lặn…
Đem đến một tin tức tốt lành!
…
…
Bên ngoài phòng VIP của bệnh viện Luân Thành, thám tử của Mật Điệp Tư thuộc nhà họ Lý đứng canh gác khắp mọi nơi.
Sau khi Lý Nam vừa nhận được tin tức ông cụ bất tỉnh, ông ấy vội vàng chạy đến Luân Thành trong thời gian ngắn nhất, vừa bước vào, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của ông cụ Lý, trong lòng Lý Nam cũng…vô cùng đau xót.
Ông ấy lập tức nhìn về phía bác sĩ chuyên khoa hỏi: “Tình hình của bố tôi thế nào rồi?”
Vị bác sĩ chuyên khoa nuốt nước bọt, rồi thở dài: “Bởi vì anh Vu vẫn chưa có tin tức gì nên tâm trạng của ông cụ Lý vô cùng thất thường, huyết áp tăng vọt, mệt mỏi kéo dài cùng với chuyện mâu thuẫn tình cảm lần này đã dẫn đến tình trạng hôn mê, nếu nói bị bệnh nặng thì cũng không phải là bệnh nặng, nhưng tuyệt đối không thể xem nhẹ”.
"Nhất định phải để ông cụ nghỉ ngơi thật tốt, nếu như không thể nhanh chóng hồi phục trở lại, ổn định tinh thần thì e rằng tình trạng tương tự sẽ lại xảy ra một lần nữa, dù sao..."
Bác sĩ liếc nhìn mái tóc bạc trắng của ông cụ Lý, có chút xót xa.
Đã già rồi, nhưng phải chịu đựng nỗi đau đớn người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh này.
Đây chắc chắn là sự hành hạ đối với một ông cụ sắp trăm tuổi.
Dù sao, từ lúc chiến dịch giải cứu được tiến hành cho đến nay, những người khác đều đã được tìm thấy, nhưng riêng Vu Kiệt vẫn chưa có tin tức gì, điều này khiến người khác không thể không nghĩ đến chuyện xấu kia.
"Ông cụ Lý đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi cú đả kích thứ hai, anh Nam, anh..."
“Có tin tức rồi, có tin tức rồi!”
Đúng lúc này, bác sĩ còn chưa kịp nói hết câu, thì từ phía hành lang vang lên giọng nói của Trịnh Long.
Vì để tìm kiếm Vu Kiệt, Trịnh Long cũng đã đến thủ đô và tham gia vào chiến dịch giải cứu lần này.
Từ khi đến Luân Thành đến nay, tổng cộng Trịnh Long đã lặn đến hai mươi nơi có thể tìm thấy dấu vết của Vu Kiệt, mỗi lần đều lặn hơn một giờ đồng hồ.
Ông trời không phụ lòng người, đúng vào lần cuối cùng, Trịnh Long tìm thấy rồi!
Anh ta thở hổn hển, trên tay cầm một túi ni lông trong suốt.
Vừa nghe thấy giọng nói đó, Lý Nam vội vàng quay đầu lại: "Có tin tức rồi?"
Trịnh Long dừng lại trước mặt Lý Nam, thở hồng hộc, nhanh chóng đưa thứ trong tay mình ra: "Ông Nam, ông xem này… đây là gì?"
Lý Nam cầm lấy, đồng tử co rút lại: "Đây là điện thoại của Tiểu Kiệt!"
“Đúng…đúng vậy!”
Trịnh Long lại gật đầu lia lịa: "Điện thoại vệ tinh cũng như các tài liệu và ví tiền liên quan của anh Kiệt đều tìm thấy cả rồi. Điều này cho thấy anh Kiệt không bị bất cứ thứ gì dưới biển nuốt chửng, anh Kiệt vẫn còn sống”.
“Thật sao?”, sắc mặt Lý Nam căng thẳng hỏi.
Trịnh Long giải thích: "Đúng vậy, nhất định là còn sống. Những thứ này được tìm thấy gần đống đổ nát của máy bay. Có nghĩa là anh Kiệt đã rơi xuống gần đó. Nếu như anh ấy bị sinh vật biển nuốt vào bụng thì không thể nào tìm được những thứ như điện thoại này”.
"Nếu như anh Kiệt thực sự xảy ra chuyện thì thi thể nhất định sẽ nổi trên mặt biển, không thể chìm xuống dưới đáy được. Trực thăng cứu hộ đã tìm kiếm khắp khu vực xung quanh vùng biển gần đó hơn 100km, nhưng không hề tìm thấy dấu tích gì của anh Kiệt. Cho dù có trôi đi rất xa cũng không thể trôi ra khỏi phạm vi hơn 100km trong một đêm được”.
“Cho nên chỉ còn lại một loại khả năng, anh Kiệt được người khác cứu rồi”.
Dựa trên thông tin thu thập được và tình hình giải cứu hiện tại, Trịnh Long đã suy đoán như vậy.
Nhưng…sau khi nói xong…
Bầu không khí trong phòng bệnh bỗng nhiên im bặt.
Từ quan điểm logic, suy đoán này vô cùng hoàn hảo.
Chỉ là đã xem nhẹ một điểm.
Trên đại dương bao la rộng lớn kia, ai có thể tìm thấy chính xác vị trí của Vu Kiệt trong thời gian ngắn như vậy mà không bị trực thăng cứu hộ phát hiện, sau đó cứu Vu Kiệt đi?
Chuyện này căn bản không thể nào xảy ra được!
Cảm xúc của Lý Nam cũng trở nên nặng nề hơn, ông ấy siết chặt thứ trong túi nhựa kia rồi vỗ vai Trịnh Long.
Trịnh Long: “Ông Nam…”
Anh ta nuốt nước bọt: "Tôi biết những gì tôi nói rất hoang đường, nhưng…nhưng trước mắt đây là lý do duy nhất có thể giải thích cho việc chúng ta không tài nào tìm thấy anh Kiệt. Anh Kiệt chắc chắn đã được người khác cứu sống rồi”.
Lý Nam gật đầu: "Tôi hiểu cảm giác của cậu, Trịnh Long, nhưng cậu phải hiểu rằng nếu như có ai đó cứu Tiểu Kiệt thì chắc chắn sẽ báo tin cho tôi chứ không bí mật đưa Tiểu Kiệt đi, cậu hiểu không?"
"Dù sao thì biển cũng là đôi mắt của chúng tôi, điều tôi có thể nói với cậu là bất kể là hội thương nghiệp Long Đầu, Luân Thành, hay là người của tổ chức Đệ Nhất thì cũng đều là thế lực của nhà họ Lý chúng tôi".
"Không ai có thể làm được chuyện này dưới tầm mắt của chúng tôi cả”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!