Sau khi món đầu tiên – Hộp hạch đào Cửu Long – được bán đấu giá xong, đại hội quyên góp cũng bắt đầu nóng lên, song mọi người dường như đều tỏ ra không ảnh hưởng gì lắm, ai kêu giá cứ kêu, ai im lặng cứ im, có điều là…
Hình như mọi người đều mặc nhiên chấp nhận một điều, chỉ cần là giá do vị phụ huynh tên Vu Kiệt đưa ra, đều không ai đứng ra đấu, chẳng ai dại đi chọc vào một đối thủ mình chưa nắm rõ trong lòng bàn tay, coi đi, người ta mở miệng ra là tiền triệu tiền tỷ, tưởng anh ta không tiền không chỗ dựa thật sao?
Nếu muốn tranh giành địa vị với người này, chỉ e cuối cùng chỉ có mình tự chuốc nhục, làm vậy chẳng những không có lợi, mà có khi còn ảnh hưởng tới hình tượng của con em mình trong mắt nhà trường.
Kết quả là, phần tiếp theo của đại hội quyên góp, lúc mọi người kêu giá đều cầm lòng không được mà nhìn về hướng Vu Kiệt, chỉ khi chắc chắn bên đó không có hứng thú kêu giá, lúc đó mới giơ tay lên.
Mà điều khiến ai nấy kinh ngạc chính là, trong phiên đấu giá món đồ tiếp theo, vị phụ huynh tên Vu Kiệt, người đã ra giá đến 40 triệu mua món đầu tiên lại không hề mở miệng đấu tiếp nữa.
Rõ ràng, Vu Kiệt không có chút hứng thú nào đối với món đấu giá xuất hiện tiếp theo.
Thấy đại hội quyên góp diễn ra sôi nổi, Mục Tiểu Vũ lén ghé sát tai Vu Kiệt, thì thầm: “Anh họ nè, lúc nãy có phải anh đã tính trước rồi đúng không, anh muốn làm cái tên Trần Song Hỉ kia nhục mặt trước mọi người, cho nên mới kêu giá cao như vậy? Có phải anh chắc chắn người này sẽ vì sĩ diện mà bất chấp đấu với anh tới cùng không?”
Trong cơ thể Mục Tiểu Vũ cho dù chỉ có gen bình thường của nhà họ Lý đi nữa, cũng không ngốc đến nỗi không nhìn ra được điều gì, vừa nhớ đến biểu cảm vừa rồi của Trần Song Hỉ, Mục Tiểu Vũ đã thấy buồn cười, bèn tò mò hỏi theo bản năng.
Vu Kiệt thản nhiên nói: “Hỏi nhiều thế làm gì?”
Mục Tiểu Vũ: “Ây dà, thì là muốn biết chứ sao? Em muốn xem thử anh họ có phải thông minh thật không ấy mà!”
Tìm đại một lý do, Mục Tiểu Vũ dựa vào vai Vu Kiệt, giọng nũng nịu như nài nỉ.
Chẳng qua, lý do này cũng khiến cho người ta hơi bị cạn lời.
Cái gì mà có phải thông minh thật không?
Vu Kiệt thở dài, không có ý định mở miệng.
“Chị dâu, chị coi ảnh kìa… ảnh… ảnh…”, Mục Tiểu Vũ méc Dương Cẩm Tú.
Dương Cẩm Tú cũng tỏ ra tò mò, bèn nói: “Anh à, em cũng muốn biết đó, anh nói đi”.
Vu Kiệt: “…”
Vu Kiệt: “Được thôi! Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là khi quan sát một người, đôi lúc chỉ cần một động tác, một ánh mắt là nhìn thấu được rồi, không cần tìm hiểu cặn kẽ làm gì, những gì Trần Song Hỉ kia ỷ vào để lên mặt, rõ ràng chỉ là tiểu nhân đắc chí, bình thường người như vậy đều rất sĩ diện, nhất là ở những nơi đông người, bản thân lại sắm vai một người được trọng vọng, họ sẽ càng sĩ diện hơn”.
“Rõ ràng Trần Song Hỉ là một kẻ như vậy, cho nên anh chắc chắn, hắn ta nhất định sẽ tranh giành với anh đến cùng, nhất định phải áp chế được anh trước mặt mọi người, chủ yếu là để thỏa mãn thói sĩ diện của hắn, với tính của anh, bình thường anh chẳng thèm quan tâm. Nhưng lúc anh nhìn thấy ông lão kia đi đến chỗ hắn, anh quyết định chơi với hắn một trận”.
“Dù sao, một cường giả võ giới đạt đến ám kình tầng thứ bảy lại xuất hiện ở những hoạt động của người thường này, nếu không phải có liên quan đến anh, vậy chứng tỏ ở đây có thứ mà bọn họ muốn có”.
“Sau khi phân tích, anh chắc chắn, người đứng sau lưng Trần Song Hỉ kia không đơn giản”.
Vu Kiệt thủng thẳng giải thích từng câu một.
Nghe xong, hai người nhất thời căng thẳng.
“Người trong võ giới à?”, Mục Tiểu Vũ nhíu mày, là con cháu một gia tộc lớn, mặc dù từ nhỏ lớn lên trong điều kiện bình thường, nhưng kiến thức của cô cũng chẳng thua kém ai.
“Ông ngoại nói, người trong võ giới là những võ giả sống nơi hoang vu rừng núi, không dễ gì thấy họ xuất hiện tại nơi ở của người bình thường, anh họ, anh chắc chứ?”
Mục Tiểu Vũ hỏi.
Vấn đề này, nếu để người của Quốc Phái nghe được, chỉ e sẽ khiến rất nhiều người cười phá lên.
Chắc chứ?
Cô nương à, một tông sư cường giả đã hóa kình đến tầng thứ tư chẳng lẽ còn không phân biệt được võ giả với người thường?
Dương Cẩm Tú tất nhiên cũng từng biết tới võ giả, nhớ đến lão tăng trong tòa tháp ở chùa Hàn Sơn kia, cô đoán, có lẽ đó là đỉnh điểm của võ giả.
Cô không nói gì, chỉ nắm chặt tay Vu Kiệt, đan mười ngón tay vào nhau, ánh mắt hốt hoảng, toát lên vẻ lo lắng.
Tựa hồ nhìn thấy được sự lo lắng của Dương Cẩm Tú, Vu Kiệt cũng nắm chặt tay cô: “Không sao, không sao đâu, có anh ở đây, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, sẽ không có nguy hiểm gì xảy ra hết. Cẩm Tú à, em yên tâm, anh sẽ không để cho chuyện lẩn trước tái diễn nữa đâu!”
Nghe nói vậy, Dương Cẩm Tú khẽ gật đầu, tựa vào vai Vu Kiệt: “Hy vọng sẽ không có sự cố gì”.
“Không có đâu”, Vu Kiệt nói chắc nịch.
Nhìn thấy ông anh bà chị mình như vậy, Mục Tiểu Vũ cũng thức thời ngậm miệng.
Bên kia, sau khi Trần Song Hỉ rời khỏi căn phòng nhỏ, trở lại lễ đường, trong lòng vẫn chưa hết sợ, nhìn thấy Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú thân mật với nhau, lòng như bị quật cho một cú rất mạnh, trong không khí tựa hồ nghe được âm thanh tan nát cõi lòng.
“Giám đốc Trần, giám đốc Trần!”
Đúng lúc này, chủ nhiệm Vương dẫn theo một chủ nhiệm khác vội vàng chạy tới.
Trên mặt ngập tràn vẻ tươi cười.
“Giám đốc Trần, nghe nói vừa rồi anh đã mua được hạch đào Cửu Long với giá 50 triệu phải không? Thật quá hào phóng, đúng là quá sức hào phóng rồi, tôi thay mặt trẻ em nghèo vùng núi cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh rất nhiều!”
“Đúng vậy đúng vậy, giám đốc Trần không hổ danh xuất thân từ trường đại học lớn nhất thủ đô chúng ta, đúng là tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao”.
“Hây da, phải gọi là nhân tài quốc gia mới đúng chứ! Tuổi còn trẻ như vậy mà đã gia tài bạc tỷ, một lần phóng tay là vài chục triệu, nhìn thử xem, cả nước này đếm trên đầu ngón tay được mấy người?”
“Đúng, đúng đó…”
Nói mãi nói mãi, càng nói lại càng phóng đại lên.
Trong lời nói hoàn toàn không có ý châm chọc, mà là tâng bốc một cách thiệt tình.
50 triệu không phải một hai đồng lẻ, người bình thường có cày mấy kiếp cũng chưa chắc được chừng đó, vậy mà chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Trần Song Hỉ có thể hào phóng móc hầu bao chỉ để mua một hộp hạch đào.
Chỉ với bản lĩnh quyết đoán này, nếu không có gia tài bạc tỷ, làm sao làm nổi.
Sắc mặt Trần Song Hỉ tái mét: “Mọi người đừng nói nữa, cho tôi hỏi một câu, người bên kia có kêu giá những món đấu giá khác không?”
Nói xong, Trần Song Hỉ chỉ tay về phía Vu Kiệt.
Năm chủ nhiệm đưa mắt nhìn theo hướng tay chỉ, nhìn thấy vị phụ huynh vừa rồi đấu giá cùng Trần Song Hỉ, tất cả đều lắc đầu.
Chủ nhiệm Vương nói: “Không có, không có, vừa rồi người này làm như ngủ gật vậy, không hề gọi giá thêm nữa, bình thường cho dù món đồ sau đó có kém cỏi thì cũng tốt hơn nhiều một hộp hạch đào, không hiểu vì sao lần đầu tiên anh ta kêu giá, rồi sau đó lại không kêu nữa?”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng lấy làm lạ!”
Những người khác cũng đều gật đầu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!