Chương 596: Chiến vũ tung bay
Người nên đến, đã đến.
Người không nên đến, cũng đã đến.
Nói thật ra thì ngoài hòa thượng chùa Hàn Sơn, toàn bộ Giang Hồ Truyền Thừa, thử hỏi có mấy ai thật sự quan tâm đến cái gọi là muôn dân trăm họ? Mười lăm năm trước như thế, mười lăm năm sau cũng thế.
Dù sao đối với mọi người, để có được cảnh giới hiện tại không phải là chuyện dễ dàng. Cứ ba năm, năm năm lại có một trận chiến kinh thiên động địa, việc này quả thật không cần thiết, lại nói còn phải nghe theo sự sắp xếp của thế tục Quốc Phái, vậy lại càng không được. Càng là người mạnh, sẽ càng ích kỷ, hầu hết mọi người đều sẽ như thế. Thế nên mười lăm năm trước, Diệp Lâm mới dùng danh nghĩa Quốc Phái đại chiến với toàn bộ cường giả phong Thánh có tiếng tăm của Giang Hồ Truyền Thừa.
Chính vì thế…
Chưởng môn của tất cả các môn phái lớn đã từng bị Diệp Lâm đánh cho hộc máu, thậm chí trọng thương, thiếu chút nữa phế bỏ tu vi mới ghi hận trong lòng suốt mười lăm năm qua.
Mười lăm năm này, cứ mỗi lần nhớ lại, ký ức rõ ràng mà sâu sắc, như mới hôm qua, vết thương cũ còn đó, cùng với khói bụi thời gian, nó không ngừng lên men, cho đến ngày hôm nay, bọn họ đã chờ đợi thời khắc này từ rất lâu rồi.
Không biết đã trôi qua bao nhiêu mùa xuân, hạ, thu, đông.
Nhưng bọn họ vẫn nhớ mãi không quên khoảng thời gian đó.
Vẫn nhớ rõ cảm giác nhục nhã vì bị Quốc Phái khống chế ngày hôm nay… là do Võ Thánh Diệp Lâm ban cho.
Vẫn luôn tâm niệm một ngày nào đó có cơ hội giết chết… ông ta!
Sau đó thoát khỏi sợ khống chế của Quốc Phái.
Hiện tại, cơ hội đang ở ngay trước mắt.
Trong chùa, đại đạo của Võ Thánh Diệp Lâm tiếp tục dùng xu thế nghiền ép tuyệt đối phá nát ấn chữ “trói” do lão hòa thượng cải tạo.
Dưới ảnh hưởng của vụ nổ gây ra bởi hai luồng sức mạnh như nước với lửa va chạm vào nhau, thuật pháp quấn quanh người đã bắt đầu có biểu hiện sụp đổ.
Tuy nhiên, Diệp Lâm vẫn đứng sừng sững tại chỗ.
Mặc dù sàn nhà dưới chân ông ta đã sớm sụp xuống, không còn hình dáng như lúc đầu.
Dù cho chùa Hàn Sơn vẫn tồn tại, nhưng …
Cảm giác khó có thể tin vẫn không ngừng trào dâng trong lòng lão hòa thượng, không chỉ không tiêu tan mà trái lại, nó đã bắt đầu chuyển thành cảm giác bất an.
“Việc này… việc này…”
Khóe mắt lão hòa thượng co rút: “Sao lại như vậy?”
Ông ta đã từng nếm trải cảm giác đau khổ bởi thuật ấn của Mặc Bạch.
Tuy rằng ở ngoại ô thủ đô, ông ta đã dùng Phật Ma chi thể khiến Mặc Bạch bị thương nặng, nhưng đó là bởi sự chênh lệch cảnh giới tuyệt đối, mới có thể đột phá được thuật ấn quấn quanh người Mặc Bạch. Ông ta hiểu rất rõ, nếu như khi đó, cảnh giới của Mặc Bạch bằng với Diệp Lâm, cũng là tầng sáu, thì ấn “Trói giết” kia chắc chắn sẽ khiến ông ta trọng thương.
Mà lúc này đây, ông ta dùng cùng một chiêu thức, hơn nữa còn gia trì Phật ấn của bản thân, không bàn đến lực sát thương, ấn “trói giết” đã được cải tiến này cũng đủ để vây khốn cường giả phong Thánh tầng sáu trong một khoảng thời gian, dù là bất kỳ kẻ nào, ngay trong thời kỳ toàn thịnh cũng chưa chắc có thể tạo ra ảnh hưởng cực lớn với ấn này trong khoảng thời gian ngắn được.
Nhưng điều khiến ông ta cảm thấy khiếp sợ chính là… Diệp Lâm làm được.
Hơn nữa, khí kình của ông ta vẫn đang không ngừng tuôn ra, trời đất trở nên xám xịt, cứ như giờ khắc này, vạn vật trên thế gian đều lấy Diệp Lâm làm trung tâm.
Lá cây rụng đầy sân bị gió thổi lên, vờn quanh người Diệp Lâm.
Từng chiếc lá sắc như đao, nhẹ nhàng bay múa.
Gió càng lúc càng nhanh, cứ như trên mỗi một chiếc lá đều lưu lại hình bóng của Diệp Lâm.
Ông ta họ Diệp!
Đó là họ!
Tên chỉ có một chữ Lâm.
Nghĩa của chữ “Lâm” đó cũng rất đơn giản, nó nằm trong một câu thành ngữ: Quân lâm thiên hạ.
“Rầm!”
Rốt cuộc, Diệp Lâm nhấc chân lên, bước về phía trước.
Chỉ một bước, ấn chữ “trói” có in Phật văn vốn đang lay động dữ dội bỗng im bặt.
Một tiếng sấm rền vang trên bầu trời.
“Có gì là không thể?”
Giọng Diệp Lâm lạnh nhạt.
Tuy giọng ông ta rất bình tĩnh, nhưng phía dưới chiếc mũ rộng vành kia lại là một đôi mắt lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
“Rầm!”
Lại thêm một bước.
Lão hòa thượng hít sâu một hơi: “Ông đã nỏ mạnh hết đà?”
“Không, không thể nào, ông muốn chết? Tôi không cảm nhận được luồng hơi thở khi vận dụng tinh khí của ông, cho nên… đây mới là thực lực thật sự của ông?”
Lúc này, lão hòa thượng chợt nhận ra một điều.
Phía bên kia, sắc mặt của Bát Môn vốn đã bị chặt đứt hai tay, giẫm nát hai chân càng thêm khó coi, ông ta nằm rạp trên mặt đất, hai chân ngập trong vũng máu, trong đầu chợt thoáng qua vẻ mặt của Diệp Lâm lúc lên núi.
Dù cho phía trước có ngàn vạn cái khóa thì đã sao?
Hóa ra, đây chính là lực lượng của ông ta.
Đây mới là thực lực chân chính của ông ta.
Lão hòa thượng: “Phong Thánh… tầng bảy!”
Tầng bảy!
Tầng cuối cùng trước khi bước vào cảnh giới phong Vương, Diệp Lâm… đi đến được!
“Ông đây vốn định kiềm chế thêm một khoảng thời gian nữa, thế nhưng các người lại hết lần này đến lần khác tìm chết!”
Tuy rằng những lời này có hơi ra vẻ một chút, nhưng đó cũng là sự thật.
Chân mày lão hòa thượng gần như sắp dính lại với nhau, ông ta chỉ vừa đột phá phong Thánh tầng sáu, còn chưa dám chắc có thể đánh thắng Diệp Lâm cùng cảnh giới, huống chi là lúc này đây, Diệp Lâm cưỡng chế thăng cấp, gần như áp chế ông ta một cảnh giới.
Lão hòa thượng nuốt một ngụm nước bọt, bất giác lui về sau một bước.
Cũng ngay lúc này, Diệp Lâm không còn kiếm chế thực lực của mình nữa, ông ta đưa tay ra, đại đạo Võ Thánh đột nhiên tăng lên một cảnh giới.
Cuồng phong dữ dội quanh người bắt đầu có thực thể, khí kình thông qua tứ chi phân tán ra bốn phía, dường như hình thành một vùng trời riêng, cũng chính là không gian nghiền ép tuyệt đối, đây là sự biến hóa của phong Thánh tầng bảy, cảnh giới trước khi tiến vào phong Vương.
Khí kình đã được thực chất hóa!
Giữa không trung, phía sau Diệp Lâm bỗng nhiên xuất hiện một gã khổng lồ màu đỏ cao gần 100 thước, trên người mặc áo giáp, một tay cầm một thanh kiếm đồng loang lổ, tay còn lại cầm một cây quạt kiếm vô cùng sắc bén, trông rất uy nghiêm.
Thấy một màn như vậy, lão hòa thượng cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm đập vào mặt mình.
Ngay sau đó…
Diệp Lâm nắm chặt hai tay, vọt lên trước một bước, hung hăng đá vào ấn chữ “trói” đang cản trước người mình.
“Rầm!”
“Răng rắc!”
Lập tức… vỡ vụn.
Cũng ngay khi ấn chữ “trói” bị đánh nát, Diệp Lâm thoáng xê dịch…
Phút chốc biến mất tại chỗ.
Lúc này, tốc độ của ông ta còn nhanh hơn thuấn di.
“Rầm rầm rầm!”
Giữa không trung vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ.
Giữa chùa, trên sàn nhà, khói bụi mù mịt, chỉ trong mười hơi thở, đã có thêm mười dấu chân giẫm nát sàn nhà.
Lão hòa thượng híp mắt, vẻ mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc… ông ta không còn ý định che giấu thực lực, ngẩng đầu tìm kiếm khắp bốn phía.
Một giây sau…
Xuất hiện!
Diệp Lâm đã đến phía sau ông ta.
“Ở đây này, con lừa trọc chết tiệt, ông nội mày ở đây!”
Một tiếng hét vang dội, tiếp theo đó là nắm đấm đánh tới.
Diệp Lâm vung nắm đấm, dùng hết sức đấm về phía trước.
Bên tai chỉ có âm thanh “vù vù”, lão hòa thượng cảm giác tai mình dường như bị một luồng nhiệt từ nham thạch bủa vây, nóng hừng hực, đó chính là khí kình vờn quanh nắm đấm của Diệp Lâm.
Ông ta phản ứng không kịp nữa, vội nghiêng người né tránh.
“Rầm!”
“Cái gì?”
“Cái này…”
Muốn tách ra…
Nhưng không cách nào trốn thoát.
Đã có chuyện gì xảy ra?
“Rầm!”
Tiếng nổ nặng nề vang lên.
Từ xa nhìn lại, một đấm của Diệp Lâm trực tiếp nện thẳng vào đầu lão hòa thượng.
Tiếp đó…
Lão hòa thượng văng ra ngoài, bay nhanh đến mức không thấy rõ được bóng dáng.
Nhưng ngay khi sắp va vào bên trong Phật đường, một luồng Kim Cương Phật Ảnh đột nhiên duỗi ra ngàn tay giữa không trung, tạo thành một vách ngăn, cản sau lưng lão hòa thượng.
“Bịch!”
Cơ thể lão hòa thượng dừng lại, trượt xuống sàn nhà, nhưng ông ta không dám nghỉ ngơi dù chỉ một chút, vội vã đứng lên.
Cảm giác nóng rát đột nhiên xuất hiện bên tai.
Ông ta ngơ ngác, đưa tay lên sờ vành tai.
“Máu…”
Ngón tay dính đầy máu tươi.
Ở vành tai, máu vẫn không ngừng nhỏ giọt, tí tách, tí tách rơi trên vai ông ta.
Tai phải của ông ta… bị xé rách rồi.
“Tai… của tiểu tăng…”, đồng tử lão hòa thượng đột nhiên co rút lại.
Ông ta không hề thích cảm giác đau đớn này chút nào.
Đây là lần đầu tiên ông ta bị thương kể từ khi sinh ra cho đến nay.
Vết thương nghiêm trọng nhất.
Ông ta nổi giận.
Trong lòng trào lên thứ cảm xúc nguyên thủy nhất, sau khi bị người ta tát cho một cái, ông ta muốn đòi lại cơn giận này.
Ngay sau đó…
Lão hòa thượng trợn tròn mắt, hung hắng trừng Diệp Lâm.
Bên kia, một tay Diệp Lâm nắm chặt, tay còn lại kết ấn.
Hình dạng của thủ ấn kia…
“Đây là…”
Một suy đoán không tưởng lóe lên trong đầu lão hòa thượng.
“Trói sát!”
Ấn “Trói sát” của Mặc Bạch.
Sao Diệp Lâm có thể…
Chẳng lẽ là…
Đột nhiên, lão hòa thượng cảm thấy mình thật buồn cười, sao Diệp Lâm không thể chứ?
Ông ta là Võ Thánh!
Ông ta là người thân thiết nhất với Mặc Bạch.
Sao ông ta không thể chứ?
Giờ phút này, sau khi cưỡng ép đột phát, đạt đến cảnh giới đỉnh cao, Diệp Lâm hệt như một chiến thần, một tay siết chặt nắm đấm, tay còn lại kết ấn.
Mũ rộng vành trên đỉnh đầu được đặt rất ngay ngắn.
Góc áo rách nát tung bay theo gió.
Đây là chiến vũ.
Cuồng phong trong núi tạo thành lốc xoáy, làm bùng lên sát ý dữ tợn.
Trong đầu vang lên rất nhiều âm thanh.
Ở Tiên Sơn, cạnh hồ nước, Mặc Bạch bưng đến một chén thuốc trị cảm.
“Uống đi!”
“Đêm nay không có cá, ông đây bị cảm luôn rồi!”
“Mưa rồi, về thôi!”
“Không được, tối nay không có cá, về sẽ không có cơm ăn, không có cá nướng thì chẳng còn gì là thú vị cả!”
“Vậy để tôi dạy ông thuật ấn”.
“Ấn gì?”
“Trói sát!”
“Chỉ một ấn cũng vô nghĩa!”
“Vậy tôi dạy hết cho ông!”
“Ông không sợ ông đây học hết rồi thì ông không còn chiêu thức giữ mạng nữa à?”
“Không sợ, dù gì thì ông cũng ở bên cạnh tôi, ông sẽ giúp tôi đánh nhau!”
Đây là những lời mà Mặc Bạch nói.
Ông giúp tôi đánh nhau, tôi dạy cho ông chiêu thức quý giá nhất, bởi vì ông là anh em của tôi, là người thân thiết nhất với tôi.
Trong mắt Diệp Lâm bùng lên lửa chiến, nhìn thẳng về phía tim lão hòa thượng, sát ý tăng vọt.
“Ông Mặc!”
“Ông xem cho kỹ ông anh này…”
“Xử lý con lừa trọc kia thế nào!”
Dùng chính thuật ấn của ông.