Chương 580: Trận chiến Hàn Sơn (2)
Trên chùa Hàn Sơn, gió thu rét lạnh.
Trong sảnh, toàn bộ tăng nhân, từ trên xuống dưới có khoảng 100 người ngồi xếp bằng từ ngoài vào trong, tạo thành hình vòng tròn.
Bốn bức tượng Phật bằng vàng chiếm cứ bốn phương đông, tây, nam, bắc. Tượng phật chắp tay trước ngực, ánh mắt sáng ngời, có thần, cứ như đang sống lại, tràn đầy hào quang.
Dưới mỗi tòa kim phật có một đệ tử chân truyền được xưng là thiên tài, cũng chính là Tứ Thánh Tử của Phật Môn, nổi danh khắp võ giới mười lăm năm trước.
Mỗi một hòa thượng đều chắp tay trước ngực, nhắm chặt hai mắt, ngồi thẳng lưng, vững chãi như chuông đồng, miệng không ngừng niệm kinh văn, nếu là ngày trước, những lúc thế này sẽ do lão hòa thượng chưởng quản La Hán đường tại chùa Hàn Sơn dẫn đầu, nhưng hiện tại, ông ta lại nằm… ngay tâm vòng tròn.
Lão hòa thượng đã trở về.
Ông ta không có pháp danh.
Những tăng nhân trong chùa đã quen gọi ông ta là La Hán phong Thánh.
Bốn vị Thánh Tử thì quen gọi ông ta là thầy.
Chỉ có điều hiện tại lão hòa thượng đã rơi vào hôn mê, mãi vẫn không tỉnh lại, bởi lẽ Y Thánh Mặc Bạch đã phải trả một cái giá đắt, dùng toàn bộ tinh khí còn sót lại tạo thành ấn chữ “Bạo”, ấn này quá mức mạnh mẽ, mặc dù thân thể lão hòa thượng đã sớm thành Thánh, nhưng vẫn bị đánh nát Phật Y hộ thể.
Trán mọi người lấm tấm mồ hôi.
Ba tiếng chuông chết chóc vẫn còn âm vang bên tai.
Toàn bộ tăng nhân chùa Hàn Sơn đều nghe thấy rất rõ.
Vị Võ Thánh kia đã đến!
“Nên đến, cuối cùng cũng đến…”
Một vị sư già khoác trên người áo cà sa, đỉnh đầu có sáu chấm đang ngồi xếp bằng trước người lão hòa thượng.
Đó chính là trụ trì chùa Hàn Sơn, cũng là một cường giả phong Thánh, pháp danh của ông ta là Bát Môn, nghĩ đến thầy của mình vẫn còn ở trong tháp Trấn Yêu chờ đợi thiên cơ, rốt cuộc, Bát Môn cũng mở mắt.
Ông ta đứng dậy, một tiểu hòa thượng liền đưa tay cầm lấy quải trượng, bước đến cạnh Bát Môn, đỡ ông ta đi.
“Ở lại đây, bảo vệ tốt bản thân!”
Lông mày của Bát Môn trắng xóa, dưới làn da nhăn nheo là khung xương lỏng lẽo, hiển nhiên, ông ta đã hơn trăm tuổi, thế nhưng ánh mắt vẫn vô cùng sắc bén.
“Trụ trì, trụ trì!”
“Trụ trì, để cho ta đi!”
“Ta đi!”
“Ta đi!”
Ngay khi nhìn thấy lão trụ trì đứng dậy, chuẩn bị xuống núi, những vị La Hán khác trong La Hán đường vội lên tiếng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, khẩn trương tự đề cử mình.
Chùa Hàn Sơn chia làm 2 phân đường.
La Hán đường và Văn Long đường.
Một chuyên về võ, một chuyên về văn.
Bọn họ không đành lòng nhìn vị sư có hơn trăm tuổi này, lão trụ trì có hi vọng trở thành cường giả phong Vương thứ hai tại chùa Hàn Sơn, một mình đối mặt với vị Võ Thánh dưới núi kia.
Diệp Lâm – Võ Thánh Quốc Phái, bọn họ hiểu rất rõ sáu chữ này đại biểu cho lực lượng như thế nào.
Đó chính là vị thiên tài đã dùng sức một người đánh bại truyền nhân của tất cả các phái trên Giang Hồ, dù cho lão hòa thượng trước mặt bọn họ có tỉnh dậy cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta.
Huống chi là sư trụ trì Bát Môn, ngoại trừ một thân tu vi, ông ta đã sớm là ngọn đèn cạn dầu, cơ thể đã mục nát từ lâu!
Đối mặt với chúng tăng của La Hán đường, Bát Môn mỉm cười: “Phật dạy: Ta không vào địa ngục thì ai vào?”
“Hiện tại, việc của các người là tập trung tụng kinh, đừng để rối loạn trận pháp, nhớ kỹ, còn một tiếng nữa, tụng hết một tiếng, lão hòa thượng mới có thể trốn khỏi tay Diêm Vương”.
“Trụ trì, còn thầy thì sao?”, tiểu hòa thượng ngây ngô ngẩng đầu, hai mắt mở thật to, nhìn ông cụ đã nhặt mình về, nuôi dưỡng bấy lâu nay.
Bát Môn cúi đầy, bàn tay đầy vết chai nhẹ nhàng xoa đầu tiểu hòa thượng.
“Ta sắp phải đi gặp Phật tổ rồi, con nhất định phải ngoan ngoãn theo Tứ Thánh Tử sư huynh học tập Phật đạo đấy!”
“Phật tổ?”
Tiểu hòa thượng tò mò hỏi: “Tai của Phật tổ có thật sự lớn như vậy không?”
Bát Môn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không biết!”
“Phải gặp, mới biết được!”
…
Bát Môn rời khỏi sảnh tụng kinh của chùa Hàn Sơn.
Ông ta nhìn con đường xuống núi, dưới chân núi, dường như mặt đất đang chấn động từng hồi. Bát Môn đưa năm ngón tay ra trước ngực, khe khẽ thở dài, vòng qua cửa hông, đi vào con đường mòn nhỏ hẹp, mấy phút sau, ông ta đi đến tháp Trấn Yêu.
Tháp Trấn Yêu đứng sừng sững dưới ánh nắng chiều cô tịch.
Bát Môn đứng bên ngoài, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tháp, thoáng thấy một luồng hào quang từ trong tháp tỏa ra.
Ông ta chắp tay trước ngực, cúi đầu với người thầy ẩn mình trong bóng tối kia:
“Bảo trọng, đồ nhi… đi trước!”
Dứt lời, Bát Môn xoay người xuống núi, hướng về phía người đang lên núi.
Trong tháp, cảnh tượng vẫn không thay đổi.
Không biết đã trải qua bao nhiêu lần tuần hoàn.
Không biết đã hỏi bao nhiêu lần.
Cũng không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.
Dương Cẩm Tú không cách nào thoát khỏi tình cảnh trước mắt, lão tăng ngồi trước bàn, trên bàn bày một ngọn nến, ông ta cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi, nhiều đến mức, cô không muốn tiếp tục lặp lại câu trả lời thêm một lần nào nữa.
Vì vậy, lão tăng không tiếp tục lặp lại vòng tuần hoàn giữa bóng tối và ánh sáng, mà lẳng lặng ngồi đó, nhìn Dương Cẩm Tú.
Mãi cho đến khi giọng Bát Môn vang lên ngoài tháp, ông ta mới mở to mắt.
Ánh mắt thoáng qua một chút mệt mỏi xen lẫn tang thương.
Dương Cẩm Tú sững sờ, cô nhíu mày: “Ông khóc?”
Cô nhìn thấy nước mắt trong mắt lão tăng.
Lão tăng: “Đến cuối cùng, con người vẫn không thoát khỏi sanh ly tử biệt”.
Dương Cẩm Tú: “Ông ta sắp chết?”
Lão tăng: “Hẳn là như vậy!”
Dương Cẩm Tú: “Cũng đúng, giết quá nhiều người, chung quy cũng đến lúc phải trả giá, đám lừa trọc giả từ bi các người hẳn là… nên xuống Địa Ngục!”
Lão tăng cười tự giễu: “Vì muôn dân trăm họ, dù có phanh thây xẻ thịt thì đã sao?”
Dương Cẩm Tú: “Ông nói bậy!”
Lão tăng: “Vậy còn cô?”
…
Bát Môn xuống núi.
Đường xuống núi là những bậc thang phủ đầy rêu xanh.
Hàng cổ thụ hai bên đường rụng lá, lá khô trải đầy con đường phía trước.
Ông ta đã hơn trăm tuổi, nếu không sử dụng kình lực, muốn xuống núi e là có hơi cố sức. Bát Môn vừa chống quải trượng, vừa cẩn thận quan sát từng bậc thang.
Ông ta không dám dùng bất kỳ một tia kình lực nào, vì sợ lát nữa chống đỡ thiếu một giây, thế nên, chỉ có thể dùng hết sức, lê tấm thân già cỗi bức từng bước.
Ông ta đi rất chậm, không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi ngẩng đầu lên, chợt phát hiện đã xuống đến chân núi.
Từ sườn núi đi xuống chân núi, Bát Môn phát hiện Võ Thánh Diệp Lâm căn bản không hề lên núi, việc này khiến ông ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ, khó có thể tin được.
Ông ta dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục xuống núi, âm thanh quải trượng nện xuống bậc thang nghe trong trẻo một cách lạ thường.
“Coong!”
“Coong!”
“Coong!”
Ngừng lại.
Bát Môn ngước mắt, một tay chống quải trượng, tay còn lại giơ lên trước ngực, cúi đầu với Diệp Lâm.
Ông ta chắp tay trước ngực, cúi đầu với người thầy ẩn mình trong bóng tối kia:
“Bảo trọng, đồ nhi… đi trước!”
Dứt lời, Bát Môn xoay người xuống núi, hướng về phía người đang lên núi.
Trong tháp, cảnh tượng vẫn không thay đổi.
Không biết đã trải qua bao nhiêu lần tuần hoàn.
Không biết đã hỏi bao nhiêu lần.
Cũng không biết đã lặp lại bao nhiêu lần.
Dương Cẩm Tú không cách nào thoát khỏi tình cảnh trước mắt, lão tăng ngồi trước bàn, trên bàn bày một ngọn nến, ông ta cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi, nhiều đến mức, cô không muốn tiếp tục lặp lại câu trả lời thêm một lần nào nữa.
Vì vậy, lão tăng không tiếp tục lặp lại vòng tuần hoàn giữa bóng tối và ánh sáng, mà lẳng lặng ngồi đó, nhìn Dương Cẩm Tú.
Mãi cho đến khi giọng Bát Môn vang lên ngoài tháp, ông ta mới mở to mắt.
Ánh mắt thoáng qua một chút mệt mỏi xen lẫn tang thương.
Dương Cẩm Tú sững sờ, cô nhíu mày: “Ông khóc?”
Cô nhìn thấy nước mắt trong mắt lão tăng.
Lão tăng: “Đến cuối cùng, con người vẫn không thoát khỏi sanh ly tử biệt”.
Dương Cẩm Tú: “Ông ta sắp chết?”
Lão tăng: “Hẳn là như vậy!”
Dương Cẩm Tú: “Cũng đúng, giết quá nhiều người, chung quy cũng đến lúc phải trả giá, đám lừa trọc giả từ bi các người hẳn là… nên xuống Địa Ngục!”
Lão tăng cười tự giễu: “Vì muôn dân trăm họ, dù có phanh thây xẻ thịt thì đã sao?”
Dương Cẩm Tú: “Ông nói bậy!”
Lão tăng: “Vậy còn cô?”
…
Bát Môn xuống núi.
Đường xuống núi là những bậc thang phủ đầy rêu xanh.
Hàng cổ thụ hai bên đường rụng lá, lá khô trải đầy con đường phía trước.
Ông ta đã hơn trăm tuổi, nếu không sử dụng kình lực, muốn xuống núi e là có hơi cố sức. Bát Môn vừa chống quải trượng, vừa cẩn thận quan sát từng bậc thang.
Ông ta không dám dùng bất kỳ một tia kình lực nào, vì sợ lát nữa chống đỡ thiếu một giây, thế nên, chỉ có thể dùng hết sức, lê tấm thân già cỗi bức từng bước.
Ông ta đi rất chậm, không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi ngẩng đầu lên, chợt phát hiện đã xuống đến chân núi.
Từ sườn núi đi xuống chân núi, Bát Môn phát hiện Võ Thánh Diệp Lâm căn bản không hề lên núi, việc này khiến ông ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ, khó có thể tin được.
Ông ta dừng lại nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục xuống núi, âm thanh quải trượng nện xuống bậc thang nghe trong trẻo một cách lạ thường.
“Coong!”
“Coong!”
“Coong!”
Ngừng lại.
Bát Môn ngước mắt, một tay chống quải trượng, tay còn lại giơ lên trước ngực, cúi đầu với Diệp Lâm.
“Mười lăm năm không gặp, Diệp thí chủ… đã mạnh lên rất nhiều!”
Diệp Lâm chắp tay sau lưng, chiếc mũ rộng vành trên đỉnh đầu không hề bị gió lay động, quần áo rách nát, vết máu văng tung tóe.
Ông ta cười châm chọc: “Hiện tại ra vẻ yếu thế cũng không phải là cách hay đâu!”
“So ra, tôi cảm thấy ông trực tiếp đem tên lừa trọc kia giao cho tôi, còn hữu dụng hơn những lời này nhiều, tôi sẽ cân nhắc cho chùa Hàn Sơn của ông sống thêm… hai ngày!”
Bát Môn: “Tất cả cũng vì muôn dân trăm họ!”
Diệp Lâm: “Tôi chỉ quan tâm đến người bên cạnh mình!”
Dứt lời, ông ta giơ một ngón tay ra, đó là ngón trỏ, chỉ vào mặt Bát Môn, nhấn mạnh từng chữ:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!