Chương 548: Không ai biết được đáp án
Bây giờ rời khỏi trại Tuyết để xuất phát đến khe núi Tuyết thì cần tốn khoảng thời gian một ngày một đêm.
Rất nhanh, lại một tin tức rơi vào tay doanh trướng đóng đô gần trại Tuyết.
Doanh trướng đó…
Đó chính là đoàn lính đánh thuê được ca ngợi là hậu thế của ma… Nhóm Thiên Thần Điện!
“Điện chủ, Thánh Đường truyền tin tức tới, mục tiêu ở khe núi Tuyết, đang ở cùng với cô chủ Thánh Đường, Lỗ Phi Nhã”.
“Lỗ Phi Nhã hả?”
Trong doanh trướng, trước lò lửa, một cánh tay ghì con dao găm vài miếng thịt đang nướng, một gã đàn ông lưng dài vai rộng, cơ bắp cuồn cuộn tạo ra hiệu ứng thị giác cực kì mãnh liệt mở to hai mắt, bỏ miếng thịt vừa cắt vào miệng.
“Ngoài mục tiêu ra, còn đám Long Tiễn kia thì sao?”
Người đàn ông đó được gọi là Thiên Thần, vừa mới lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo hệt như gió tuyết bên ngoài, đông lạnh đến tận xương tủy.
“Cái đó…”
Tên lính đánh thuê vào để đưa tin lặng người, lắc đầu: “Tạm thời không có tin tức”.
“Vô dụng”.
Gã ta gầm lên.
Tên lính đánh thuê run lên bần bật, hai đầu gối bất kiểm soát trực tiếp quỳ xuống mặt đất.
“Bịch bịch!”
Chỉ dùng mỗi khí thế thôi đã đủ để nghiền nát linh hồn của một lính đánh thuê.
Sau đó, Thiên Thần cầm con dao găm ghim thật mạnh vào miếng thịt đang được nước chín trên ngọn lửa, cổ tay nhấc lên, cắt thành mấy miếng, vẻ mặt cực kì dữ tợn: “Mục đích của chúng ta là báo thù, mục tiêu ư?”
“Hừ, cũng chỉ là cái đầu người trị giá một trăm triệu đô mà thôi, giết cái bọn Long Tiễn vượt biên kia mới là mục đích thật sự của chúng, nhớ cho kỹ”.
“Rõ”.
Mấy năm nay uy danh của Long Tiễn như một tảng đá lớn đặt nặng ttrong lòng các tổ chức lính đánh thuê.
Tất nhiên, đối với nhóm Thiên Thần Điện mà nói thì ngoài áp lực ra, bọn họ có nhiều thù hận năm xưa tháng cũ hơn.
Long Tiễn… Lang Vương, Thanh kiếm sắc bén của quốc gia.
Trong thời gian chấp hành nhiệm vụ bảo vệ biên giới, anh đã giết gần mấy trăm người của nhóm Thiên Thần Điện.
Nếu không có anh làm chướng ngại vật thì hẳn là Thiên Thần Điện đã giành được danh tiếng cũng như vinh dự trước cả Ma.
Mối thù này, Thiên Thần tính hết lên đầu Long Tiễn.
Khó lắm mới chờ được đến lúc người của Long Tiễn vượt biên giới, gã ta phải giết hết sạch đám người đó.
Tên lính đánh thuê ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt: “Có cần cử người đến khe núi Tuyết trước không?”
Thiên Thần híp mắt lại, gã ta tính toán thời gian, cũng đã đến lúc bọn Long Tiễn đó phải chầu trời rồi.
Nếu mục tiêu không tách ra khỏi đám Long Tiễn.
Nói cách khác…
Tin tình báo của Thánh Đường rất có thể là thật.
Thiên Thần không muốn buông tha cho bất kì một cơ hội nào, lập tức trầm giọng nói: “Truyền lệnh xuống, điều động năm mươi tinh anh theo tôi xuất phát đến khe núi Tuyết”.
“Rõ!”
…
Xuất phát!
Thiên Thần Điện hành động.
Ngoài ra, tộc Thánh Đường cũng phái đi kha khá người.
Đoàn lính đánh thuê khác thiết lập các trạm kiểm soát trên đường để chuẩn bị bắn tỉa mục tiêu cũng nhanh chóng nhận ra hướng đi của nhóm Thiên Thần Điện nên cử người theo dõi cực kỳ chặt chẽ.
Tất cả đều vì mục tiêu.
Tất cả đều vì tiền.
Không ai cản đường ai, cũng chẳng ai buông tha cho người nào.
Giờ phút này, Vu Kiệt hoàn toàn không biết cuộc điện thoại báo tin đó lại vô tình khiến anh lâm vào hoàn cảnh cực kì nguy hiểm!
Anh không dừng lại ở khe núi Tuyết quá lâu, nhưng vẫn chưa tiếp tục di chuyển.
Anh tìm một chỗ ẩn nấp thích hợp gần đó, buộc Lỗ Phi Nhã lại bằng dây thừng và ẩn nấp trong khu rừng.
Bắt cóc người ta để đòi hỏi thứ gì đó thì phải làm cho ra dáng.
Anh lẳng lặng ngồi chờ đến ngày mai, sẽ có người giao Tâm Liên đến tay mình.
Mưa to và mây đen dày đặc, dường như đó là bối cảnh mà tất cả các cuộc đại chiến đều có, chúng kéo nhau tới tập trung tại mảnh đất này.
Trong cơn bão tuyết, gió lạnh thấu xương.
Tuyết bay tán loạn, mây tụ trong màn đêm.
…
Trong bóng đêm yên tĩnh ấy, Vu Kiệt không biết rằng lần này anh rời khỏi thủ đô đến sơn trại Tuyết, ngoài mười chín chiến sĩ Long Tiễn thì có cả một người cực kì thân thiết với anh theo cùng.
Diệp Lâm.
Bước đi trong gió tuyết, sau lưng là vầng khí sáng rực màu đỏ hồng.
Mưa tuyết sắp chạm vào người Diệp Lâm thì lại bốc hơi hóa thành hơi nước, tạo thành ảo cảnh như cõi thần tiên.
Võ thánh của quốc gia.
Vị thánh của đất nước!
Ông ta vẫn ăn mặc như thế.
Bên hông treo giỏ cá, trên đầu đội chiếc mũ rơm rộng vành, trên người chỉ có chiếc áo màu xám tro, đai lưng xộc xệch, chân bước dài.
Già rồi.
Già rồi.
Không thích ngồi máy bay, chỉ ưng ngồi thuyền.
Vì thân phận của Diệp Lâm không nổi bật như Vu Kiệt nên ông ta chọn ngồi thuyền đến một hòn đảo gần trại Tuyết, sau đó đi con đường duy nhất để xuống tuyết Trại… Khe núi Tuyết.
Còn khoảng hơn ba mươi cây số nữa.
Vì đồ đệ ngoan của mình, ông ta đã dồn hết tâm huyết rồi.
Thật sự sợ xảy ra chuyện gì thì chẳng có ai nối nghiệp mất.
Diệp Lâm đi mệt rồi, ông ta tìm thấy một hồ băng nên lập tức đi chẻ tre làm cần câu, xé một sợi vải, ngồi bên bờ sông, bắt chước dáng vẻ Thái Công câu cá, nhìn gió tuyết bay bay trong màn đêm tối mịt.
Mất mấy ngày thời gian.
Lòng Diệp Lâm nóng như lửa đốt: “Không biết lão già kia sao rồi?”
“Có xảy ra chuyện gì chẳng lành hay không”.
“Có lão Mặc ở đó thì chắc không thành vấn đề”.
“Nếu xảy ra vấn đề thật, mất rồi, thế thì thằng Kiệt nó… Có thể chịu đựng nổi không?”
Đời người có lúc thăng lúc trầm, trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết.
Hai cánh của khó khăn nhất của một đời người, sống và chết.
Có vài người sống quá thoải mái nên thấy khó chịu khi phải ra đi.
Có vài người sống quá mệt mỏi, chết rồi lại nhắm mắt xuôi tay, không hề nao núng.
Cũng có người phải chứng kiến từng người thân của mình lần lượt rời đi, cảm giác đó…
Diệp Lâm không đám bảo đảm.
Đột nhiên…
Trong gió tuyết, trên bầu trời đêm, một ngôi sao bay vụt qua màn trời và biến mất ở hướng tây.
Diệp Lâm ngẩng đầu lên.
Ông ta kiềm lòng không đặng nhớ tới một câu mình từng hỏi Mặc Bạch.
“Ông nói xem nếu như một Phong Thánh chết đi rồi thì trời đất có hiện tượng gì không?”
“Trên trời sẽ có một ngôi sao băng rơi xuống, ánh sáng chói lòa sẽ soi rọi khắp cả bầu trời, cuối cùng vị thánh đó sẽ trả lại khí cho đất trời, cảm ơn tất cả mọi vinh quang rực rỡ đất trời đã ban tặng”.
“Nếu như cả hai chúng ta cùng chết thì chẳng phải là bầu trời sẽ sáng đến nỗi mù cả hai mắt ư?”
“Ai mà biết được!”
“Thế thôi chúng ta đừng chết, cuộc đời này vẫn còn đáng giá, tôi đi câu cá, ông thì trồng hoa, ông đói bụng thì tôi đi nướng cá cho mà ăn, tôi mà rơi xuống sông cảm lạnh thì ông phải làm thuốc cảm cho tôi đấy”.
“Được thôi”.
“Chỉ cần ông không sợ tôi mớm cho thuốc độc là được”.
“Hà hà, chỉ cần ông không sợ tôi nướng cá chưa chín là ngon ngay”.
“Cả đời”.
“Sống còn chưa đã mà, phong thánh rồi thì chúng ta sống lâu hơn một chút”.
“Ừ”.
“…”
Đó là lời hẹn ước khi nhập đạo thuở còn thơ.
Không biết ai là người đã quên trước.
Nhìn lên bầu trời.
Mãi vẫn không thấy ánh sáng chói mắt đó.
Trong không gian mờ mịt, cần câu khẽ run run, lại có cá mắc câu.
Nhưng Diệp Lâm không cử động.
Còn khoảng hơn ba mươi cây số nữa.
Vì đồ đệ ngoan của mình, ông ta đã dồn hết tâm huyết rồi.
Thật sự sợ xảy ra chuyện gì thì chẳng có ai nối nghiệp mất.
Diệp Lâm đi mệt rồi, ông ta tìm thấy một hồ băng nên lập tức đi chẻ tre làm cần câu, xé một sợi vải, ngồi bên bờ sông, bắt chước dáng vẻ Thái Công câu cá, nhìn gió tuyết bay bay trong màn đêm tối mịt.
Mất mấy ngày thời gian.
Lòng Diệp Lâm nóng như lửa đốt: “Không biết lão già kia sao rồi?”
“Có xảy ra chuyện gì chẳng lành hay không”.
“Có lão Mặc ở đó thì chắc không thành vấn đề”.
“Nếu xảy ra vấn đề thật, mất rồi, thế thì thằng Kiệt nó… Có thể chịu đựng nổi không?”
Đời người có lúc thăng lúc trầm, trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết.
Hai cánh của khó khăn nhất của một đời người, sống và chết.
Có vài người sống quá thoải mái nên thấy khó chịu khi phải ra đi.
Có vài người sống quá mệt mỏi, chết rồi lại nhắm mắt xuôi tay, không hề nao núng.
Cũng có người phải chứng kiến từng người thân của mình lần lượt rời đi, cảm giác đó…
Diệp Lâm không đám bảo đảm.
Đột nhiên…
Trong gió tuyết, trên bầu trời đêm, một ngôi sao bay vụt qua màn trời và biến mất ở hướng tây.
Diệp Lâm ngẩng đầu lên.
Ông ta kiềm lòng không đặng nhớ tới một câu mình từng hỏi Mặc Bạch.
“Ông nói xem nếu như một Phong Thánh chết đi rồi thì trời đất có hiện tượng gì không?”
“Trên trời sẽ có một ngôi sao băng rơi xuống, ánh sáng chói lòa sẽ soi rọi khắp cả bầu trời, cuối cùng vị thánh đó sẽ trả lại khí cho đất trời, cảm ơn tất cả mọi vinh quang rực rỡ đất trời đã ban tặng”.
“Nếu như cả hai chúng ta cùng chết thì chẳng phải là bầu trời sẽ sáng đến nỗi mù cả hai mắt ư?”
“Ai mà biết được!”
“Thế thôi chúng ta đừng chết, cuộc đời này vẫn còn đáng giá, tôi đi câu cá, ông thì trồng hoa, ông đói bụng thì tôi đi nướng cá cho mà ăn, tôi mà rơi xuống sông cảm lạnh thì ông phải làm thuốc cảm cho tôi đấy”.
“Được thôi”.
“Chỉ cần ông không sợ tôi mớm cho thuốc độc là được”.
“Hà hà, chỉ cần ông không sợ tôi nướng cá chưa chín là ngon ngay”.
“Cả đời”.
“Sống còn chưa đã mà, phong thánh rồi thì chúng ta sống lâu hơn một chút”.
“Ừ”.
“…”
Đó là lời hẹn ước khi nhập đạo thuở còn thơ.
Không biết ai là người đã quên trước.
Nhìn lên bầu trời.
Mãi vẫn không thấy ánh sáng chói mắt đó.
Trong không gian mờ mịt, cần câu khẽ run run, lại có cá mắc câu.
Nhưng Diệp Lâm không cử động.
Một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Ông ta chậm rãi đứng dậy.
“Lão Mặc à…”
“Là ông đấy ư…”