Chương 537: Ảo ảnh cuối cùng của người sắp chết
Viêm Ma đã chết.
Không có chút sức lực nào để đánh trả, hóa thành tro tàn trong màn mưa.
Nghe kể rằng khi một Phong Thánh chết đi thì ở chân trời sẽ có một ngôi sao rơi xuống, biến mất trên cõi đời này, màu trắng tinh khôi ấy sẽ chiếu sáng khắp nhân gian, cuối cùng tất cả khí kình đều sẽ về với đất trời, đó chính là hồi quang chói mắt nhất trước khi người đó ra đi mãi mãi!
Nhưng điều khiến con người ta ngạc nhiên là…
Bầu trời bị mây đen và sấm chớp bao phủ.
Khí kình của Viêm Ma đã quay trở về với cát bụi, bị cắn nuốt hết thảy.
Bắc Băng Huyết Cương cũng khá là nổi tiếng, nhưng đứng trước thiên địa thế này, sự hiện hữu của con người trở nên nhỏ bé như một con kiến, thậm chí là hơi dư thừa, vì thế chết chính là kết cục cuối cùng của ông ta.
Có lẽ đến chết Viêm Ma cũng không hiểu tại sao mình lại lưu lạc đến bước đường này.
Đồ đệ chết.
Sư phụ phải đi báo thù.
Khó lắm ông ta mới tìm được cơ hội báo thù, ẩn nấp đủ kiểu để qua mắt mọi người, tiến vào Hoa Hạ nhưng lại phát hiện ra khoảnh khắc khi đồ đệ của ông ta chết đi thì ông ta đã trở thành quân cờ trên bàn cờ của người khác.
Ông ta cứ nghĩ rằng bản thân mình không thể đi được thì nhất quyết phải liều mạng đến phút cuối cùng, nhưng ai mà ngờ được rằng khi thế cờ chuẩn bị thay đổi thì kẻ địch của kẻ thù lại cứu lấy mình, ông ta cứ tưởng mình có thể mượn tay người đó để báo thù cho đồ đệ.
Nhưng ông ta không đoán được rằng người cứu ông ta là lão hòa thượng, người giết ông ta… Cũng là lão hòa thượng.
Nếu đã muốn giết, thì cứu làm gì?
Rốt cuộc ai là người sai?
Nhưng từ góc độ của người ngoài cuộc thì tất cả những quyết định Viêm Ma đưa ra đều xuất phát từ việc báo thù cho đồ đệ của mình, với ông ta mà nói thì ông ta là người đúng, với người khác mà nói thì đó là sai, thế gian này không có đúng hoặc sai tuyệt đối.
Sức mạnh vượt trội mới là thứ có thể quyết định đúng và sai!
Người xưa có câu: Chỉ có người thắng, mới có tư cách sửa lại lịch sử!
Chờ đến khi cơn mưa cuốn đi mùi máu tươi trong không khí, bóng dáng lão hòa thượng đứng dưới ánh đèn đường trở nên bí ẩn đến lạ.
Mặc Bạch trở nên cảnh giác, thế nhưng bây giờ mọi thứ đã thành ra thế này, ông ta cũng không làm được gì nhiều.
Ông ta muốn thở dài nhưng nghĩ một lát lại thôi, thế sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
“Ông à, chúng ta không có kế hoạch dự phòng ư?”
Ông cụ Lý lắc đầu, vẻ mặt cực kì nặng nề: “Bây giờ gọi điện thoại…”
Lão hòa thượng nói tiếp: “Cũng không tới kịp”.
Ông cụ Lý gật đầu: “Đúng vậy”.
Nên chỉ có thể kiên trì chiến đấu, chịu thua và xin lỗi là chuyện không thể xảy ra.
Mặc Bạch đành phải bước tới phía trước: “Xem ra tôi chỉ có thể làm phiền ông quay về thủ đô trước!”
Tiếp theo đây là trận chiến của những thuật sĩ, việc đó sẽ tạo thành sức ảnh hưởng cực kì lớn với khu vực này, người thường đi ngang qua sẽ bị vạ lây, bây giờ điều Mặc Bạch có thể làm được chính là kéo dài thời gian để ông cụ Lý về thủ đô trước, chỉ cần bước vào trong thành phố, hình ảnh của ông ấy xuất hiện trong những đoạn phim ghi hình thì ông cụ sẽ an toàn.
Bởi vì…
Nguyên tắc của võ giới được quốc gia bảo vệ!
Dù là người mạnh mẽ như lão hòa thượng của chùa Hàn Sơn cũng không dám vượt qua ranh giới đó.
Hơn nữa mục đích tối nay đã đạt được, khiến người của Bắc Băng Huyết Cương chết trên đất thủ đô, một lý do để những diễn đàn quốc tế phải ngậm miệng, trong tình huống hình, việc bọn họ nên làm chính là hạn chế thương vong, chờ đợi Vu Kiệt trở về.
Nếu thật sự phải có một người chết…
Mặc Bạch muốn đó phải làm mình!
Chẳng có nguyên nhân gì cả.
Sự lợi hại trong đó, ông cụ Lý cũng hiểu được.
Ông cụ do dự, gương mặt già nua lộ vẻ u sầu: “Nếu đi thì cùng đi”.
Mặc Bạch vẫn thở dài: “Ai có thể ngờ được rằng nửa đường lại có kẻ chen chân vào, kẻ đáng chết đã chết, chúng ta đã có một lý do thích hợp, phải có một người mang tin tức đó về”.
Ông cụ Lý: “Làm phiền rồi”.
Mặc Bạch: “Chẳng hề gì”.
Ông cụ Lý cúi đầu, hai tay chắp sau lưng, xoay người, một giọt nước mắt lăn xuống đôi gò má, nhấc chân… Quay lại con đường cũ, đồng thời… Lấy điện thoại di động ra!
Đi rồi…
Không cần phải diễn mấy cảnh trong phim truyền hình, nói mấy lời luyến tiếc không nỡ.
Đến cái tuổi này rồi, trải qua bao phong ba bão táp, vì mục tiêu chung của cộng đồng, không ai so đo chuyện sinh tử.
Bước chân của ông cụ không thể nhanh, cũng không thể chậm, ông cúi đầu, dần đi xa, rơi khỏi vùng trời này.
Thấy thế, lão hòa thượng nói: “Vì một lão già sắp chết như thế có đáng không?”
“Người Phong Thánh mất cả đời để bước vào cảnh giới đó, thế gian có bao nhiêu võ giả vì Phong Thánh mà để lại mẹ góa con côi cả đời, có bao nhiêu người dừng lại ở hóa kình, có bao nhiêu người có thể Phong Thánh?”
“Cả đời ông, ba mươi Mộc Lôi Phong Thánh, tài năng thiên bẩm, sau này Phong Vương cũng là chuyện có thể xảy ra, cần gì phải vì một người thường…”
Không chờ ông ta nói cho hết lời, Mặc Bạch đã ngắt ngang: “Người xuất gia thường thích cằn nhằn như thế hả?”
“Đáng hay là không đáng, có gì đáng để so đo? Con người ta còn sống cũng chỉ mong được sống tự do tự tại, được sống đúng với cái tâm của mình, trong lòng nghĩ gì thì làm thế, chết cũng không để lại tiếc nuối, nếu sợ chết đến thế thì tôi và lão Diệp cứ trốn luôn trong núi không ra là được thôi, tiếc là…”
“Chúng tôi không thể chịu nổi cảnh cô đơn quạnh vắng đó, sống trên núi quá thanh tịnh, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, Kiệt là một đứa trẻ ngoan… Thật sự rất ngoan, già hết rồi, luôn mong mình có một người để truyền thừa, để đứa trẻ đó không đi lại vết xe đổ của năm năm trước, chết… Có xá gì?”
“Võ giả… Nào có nhiều cái năm năm để làm lại từ đầu?”
Hỏi một câu như thế, đúng là không có câu trả lời.
Người bình thường có thể bình yên vượt qua sáu mươi năm, sau đó ăn lương hưu mà sống, chơi với con chó con mèo rồi trông cháu, cũng chẳng còn bao nhiêu.
Có người tuổi già trở nên đáng thương.
Có kẻ còn chẳng chờ được đến khi già.
Thế nên…
Phải trân trọng hiện tại.
Hai tay lão hòa thượng tạo thành chứ thập: “Đã hiểu”.
Ông ta dừng lại một lúc, nói thêm: “Thế nên… Nếu như ông rời đi không nhúng tay vào chuyện này, để tôi giết lão già kia thì Phật sẽ cảm ơn ông”.
Mặc Bạch lạnh lùng nhìn: “Ông không thể đại diện cho Đức Phật”.
Lão hòa thượng: “Tôi cũng là Phật”.
Mặc Bạch: “Ông là ma!"
Lão hòa thượng cười cười: “Lão tổ từng nói nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, Phật tức là ma, ma tức là Phật, tôi muốn làm Phật thì sẽ là Phật, tôi muốn thành ma thì sẽ là ma”.
Mặc Bạch: “Miệng thối nói lời không thơm, nghe mòn hết cả tai”.
“Ai cần biết ông là Phật hay ma”.
Lão hòa thượng biết khuyên nhủ cũng chẳng có tác dụng gì, vì thế ông ta cúi đầu với Mặc Bạch hệt như cách ông ta chào Viêm Ma: “Nếu đã quyết định thì mời ông bắt đầu đi!”
Chiến đấu của thuật sĩ dưới màn trời này.
Mặc Bạch giơ hai tay lên, hai ngón tay khép lại chỉ lên trời, sấm sét đã bị thứ gì đó thu hút bắt đầu trở nên hỗn loạn, cùng với tiếng nổ “ầm ầm”, Mặc Bạch bắt đầu niệm chú.
Hai ngón tay chỉ lên trời.
Ta dục phong thiên!
Lão hòa thượng nhướng mày, xòe tay tạo thành hình chữ thập nhìn Mặc Bạch chỉ lên trời: “Hảo ấn!”
Một luồng sét màu tím hồng nhanh chóng hiện lên, dường như nó đã để lại một vết nứt trên bầu trời.
“Cả đời ông, ba mươi Mộc Lôi Phong Thánh, tài năng thiên bẩm, sau này Phong Vương cũng là chuyện có thể xảy ra, cần gì phải vì một người thường…”
Không chờ ông ta nói cho hết lời, Mặc Bạch đã ngắt ngang: “Người xuất gia thường thích cằn nhằn như thế hả?”
“Đáng hay là không đáng, có gì đáng để so đo? Con người ta còn sống cũng chỉ mong được sống tự do tự tại, được sống đúng với cái tâm của mình, trong lòng nghĩ gì thì làm thế, chết cũng không để lại tiếc nuối, nếu sợ chết đến thế thì tôi và lão Diệp cứ trốn luôn trong núi không ra là được thôi, tiếc là…”
“Chúng tôi không thể chịu nổi cảnh cô đơn quạnh vắng đó, sống trên núi quá thanh tịnh, sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, Kiệt là một đứa trẻ ngoan… Thật sự rất ngoan, già hết rồi, luôn mong mình có một người để truyền thừa, để đứa trẻ đó không đi lại vết xe đổ của năm năm trước, chết… Có xá gì?”
“Võ giả… Nào có nhiều cái năm năm để làm lại từ đầu?”
Hỏi một câu như thế, đúng là không có câu trả lời.
Người bình thường có thể bình yên vượt qua sáu mươi năm, sau đó ăn lương hưu mà sống, chơi với con chó con mèo rồi trông cháu, cũng chẳng còn bao nhiêu.
Có người tuổi già trở nên đáng thương.
Có kẻ còn chẳng chờ được đến khi già.
Thế nên…
Phải trân trọng hiện tại.
Hai tay lão hòa thượng tạo thành chứ thập: “Đã hiểu”.
Ông ta dừng lại một lúc, nói thêm: “Thế nên… Nếu như ông rời đi không nhúng tay vào chuyện này, để tôi giết lão già kia thì Phật sẽ cảm ơn ông”.
Mặc Bạch lạnh lùng nhìn: “Ông không thể đại diện cho Đức Phật”.
Lão hòa thượng: “Tôi cũng là Phật”.
Mặc Bạch: “Ông là ma!"
Lão hòa thượng cười cười: “Lão tổ từng nói nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, Phật tức là ma, ma tức là Phật, tôi muốn làm Phật thì sẽ là Phật, tôi muốn thành ma thì sẽ là ma”.
Mặc Bạch: “Miệng thối nói lời không thơm, nghe mòn hết cả tai”.
“Ai cần biết ông là Phật hay ma”.
Lão hòa thượng biết khuyên nhủ cũng chẳng có tác dụng gì, vì thế ông ta cúi đầu với Mặc Bạch hệt như cách ông ta chào Viêm Ma: “Nếu đã quyết định thì mời ông bắt đầu đi!”
Chiến đấu của thuật sĩ dưới màn trời này.
Mặc Bạch giơ hai tay lên, hai ngón tay khép lại chỉ lên trời, sấm sét đã bị thứ gì đó thu hút bắt đầu trở nên hỗn loạn, cùng với tiếng nổ “ầm ầm”, Mặc Bạch bắt đầu niệm chú.
Hai ngón tay chỉ lên trời.
Ta dục phong thiên!
Lão hòa thượng nhướng mày, xòe tay tạo thành hình chữ thập nhìn Mặc Bạch chỉ lên trời: “Hảo ấn!”
Một luồng sét màu tím hồng nhanh chóng hiện lên, dường như nó đã để lại một vết nứt trên bầu trời.
Lão tiền bối thời cổ xưa thường nói một câu: Người sắp vế với đất mẹ có thể nhìn thấy những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.
Khóe môi Mặc Bạch cong lên một nụ cười.
Lão hòa thượng đoán được điều gì đó: “Ông Mặc cũng thấy ư?”
Mặc Bạch khinh thường liếc ông ta: “Ông cũng thấy hả?”
Người sắp chết đều có thể thấy được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!