Chương 526: Lão già kia, ông phải sống đến chín mươi tuổi đấy nhé
Mùa hè có mưa, mấy tiếng đồng hồ không có ánh sáng, bầu trời vẫn bị tầng mây xám xịt bao phủ.
Tiếng sấm cứ vang lên mãi không ngừng.
Mưa to cùng với gió mạnh đua nhau tàn phá mặt đất, không hề lưu tình, chẳng buông tha cho bất kì một sinh linh nào trên thế gian này.
Mấy tiếng sau, Lưu Mặc Sinh được máy bay trực thăng hộ tống trở lại thủ đô.
Bước xuống máy bay, ông ta không đến tòa nhà chống khủng bố được bảo vệ nghiêm ngặt ở thủ đô mà chạy đến bệnh viện quân khu bốn.
“Lưu Soái!”
“Để tôi vào cùng với ông”.
Vào đến khu nội trú bệnh viện, nơi này có hai chiến sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ, mỗi một góc nhỏ đều có vô số máy ghi hình theo dõi chắt chẽ.
Nơi này có rất nhiều nội quy riêng, có một điều quan trọng nhất.
Đó là không cho phép bất kì một kẻ nào mang theo vật có thể gây nguy hiểm vào trong.
Chỉ điều đó thôi là đủ để khiến chiến sĩ trẻ đi theo Lưu Mặc Sinh cảm thấy khó xử rồi.
Biết được nguyên tắc ở đây, Lưu Mặc Sinh chắp hai tay sau lưng, khoảnh khắc đó, bóng dáng của ông ta trở nên tiêu điều và già cỗi, ông ta khoát tay áo: “Để một mình tôi vào là được rồi”.
“Thăm bạn, trò chuyện thường sẽ tốn chút thời gian”.
“Cậu ở ngoài đây chờ đi”.
“Thế…”, chiến sĩ trẻ hơi khó xử: “Nếu xảy ra chuyện gì bên trong, tôi…”
“Xảy ra chuyện ư? Cậu cảm thấy nơi này sẽ xảy ra chuyện gì hả?", Lưu Mặc Sinh không để ý: "Người được giấu trong này không hề đơn giản như những gì cậu tưởng tượng, chẳng một kẻ nào có thể gây chuyện ở đây, cậu cứ yên tâm đứng ngoài này đi, không có hành động của tôi thì không được làm bất kì điều gì".
“Rõ!”
Chiến sĩ trẻ lập tức chào lễ, sau đó đứng quân tư thẳng tắp bên cạnh hai chiến sĩ trông coi cổng lớn, hệt như vị thần canh cửa.
Thấy cảnh tượng đó, Lưu Mặc Sinh cười cười, một chàng thanh niên tốt, tinh thần phấn chấn đầy sức sống, nhìn cơ thể cao ngất của chiến sĩ kia, dường như Lưu Mặc Sinh lại thấy được bóng hình đó.
Trong thôn xóm nhỏ trên núi.
Có một chàng thiếu niên mặt mày xám tro nhìn kẻ địch đâm con dao vào người mẹ mình, cậu gào khóc, sau đó nổi điên cầm lấy cái nĩa cắm vào cổ đối phương.
Rồi cậu mặc bộ đồng phục màu xanh, đội chiếc nón rộng vành, khiêng khẩu súng đất vào trong đại đội, chân mang đôi giày vải mẹ may cho, đã rách mất vài chỗ và ra khỏi ngọn núi.
Mãi cho đến ngày hôm nay.
Khi đó, chàng thiếu niên ấy còn trẻ.
Rất trẻ, rất khỏe, gan dạ, đầy dũng khí, nhiệt tình và có luôn một mục tiêu để hướng đến, cứ liều mạng lao về phía trước thì mọi chuyện cũng xong.
Nhưng bây giờ…
Già rồi.
Yếu ớt hơn nhiều.
Làm chuyện gì cũng phải nhìn về phía trước, nhưng lại không nỡ buông, vì vậy, trước khi làm chuyện gì đó, ông ta không muốn để lại sự nuối tiếc.
Đời người ấy mà, càng sống đến già thì người giữ lại được bên cạnh lại càng ít, người có thể tâm sự được lại càng ít hơn.
Tới lúc đó, chết đi rồi vẫn còn tiếc nuối, thôi thì đến đây gặp một lần, sau khi đi rồi mà vẫn còn nhớ người bên cạnh, mơ rồi lại mơ, khó chịu biết bao nhiêu.
“Cốc cốc!”
Nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Mặc Sinh đi vào khu nội trú bệnh viện, lầu một có siêu thị lớn thường bán trái cây hoa quả và quà tặng, đắt hơn bên ngoài rất nhiều.
Ông ta báo tên hai hộp bánh bích quy, đau lòng lấy ra mấy trăm đồng tiền trong túi để giao cho người bán hàng.
Món bánh này cũng có một câu chuyện, thế kỉ trước đánh được một trận là cướp hết đồ trên mảnh đất của đối phương, trên bàn đầy loại bánh này, bây giờ lại phải tốn nhiều tiền như thế để mua, số đó đủ ăn cả bảy tám bữa thịt nướng.
Sau đó ông ta đi tới chỗ phòng bệnh của ông cụ Lý, dù sao cũng là lần cuối cùng, ông ta chỉnh lại bộ quần áo trên người, giơ tay gõ cửa, thánh y Mặc Bạch mở cửa ra.
Người đó biết Lưu Mặc Sinh nên không nói gì, chỉ tránh đường.
Lưu Mặc Sinh tươi cười, cố nén nước mắt: “Này lão già kia, tôi tới thăm ông đây này!”
Bên trong có tiếng người: “Đến mà không chịu mang theo chai rượu, không gặp không gặp, cút đi”.
“Ha ha ha…”
Lưu Mặc Sinh cười người nhìn Mặc Bạch: “Này lão thánh y, để hai chúng tôi tán gẫu với nhau một lát, được không…”
“Xin cứ tự nhiên”.
Trông chừng ông cụ bao lâu nay, đúng lúc Mặc Bạch đang muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành nên gật đầu rời khỏi đó.
Đóng cửa phòng bệnh lại, Lưu Mặc Sinh đặt bánh lên bàn, kéo ghế đến chỗ giường bệnh, nhìn ông cụ già cỗi, than thở.
“Lại tốn mất của ông đây mấy trăm đồng, ông thiếu tôi thêm một chầu rượu đấy nhé”.
“Cái tên ba hoa chích chòe này”, ông cụ Lý tức giận mắng ông ta một tiếng, đồng đội cũ đến, tất nhiên ông cụ thấy vui trong lòng.
“Nếu còn sống được thì chắc chắn tôi sẽ tiếp tế cho ông”.
Lưu Mặc Sinh gật đầu: “Hà hà, tôi thích chai rượu Mao Đài chính gốc nhé”.
“Không thành vấn đề”.
Hai người nói qua nói lại, nhìn nhau rồi đột nhiên không biết phải nói gì thêm nữa.
Tình bạn hơn hai mươi năm, ai có thể sánh được?
Biết rõ từng cọng lông sợi tóc của nhau, nhưng bây giờ đây, bọn họ đều phải đối mặt với cái chết, muốn tâm sự về ngày xưa thật nhiều, lại phát hiện thời gian không đủ, ngày xưa của ngày xưa của ngày xưa xa quá, nói mãi không hết chuyện.
Nhìn thôi.
Chỉ có thể nhìn nhau thôi.
Nói không chừng mai đây sẽ không thể gặp mặt nhau được nữa.
Chỉ có thể nhìn nhiều hơn vài ánh mắt, để nhớ thật kỹ, giữ lại đến sau này người đó không còn nữa thì lén nhớ lại rồi lau nước mắt, nói một tiếng…
“Lão già kia, sống lâu thêm vài năm nữa nhé!”
Ông cụ Lý cười cười: “Ông cũng thế nhé, thủ đô chúng ta còn cần mấy lão anh hùng như ông giữ vững, dạy dỗ cho mấy đứa nhóc choai choai kia kìa”.
“Ông cũng thế”.
“Mới vào cửa tôi cứ tưởng ông còn nhỏ xíu đã đi nhuộm tóc, bạc phơ hết, giật cả mình”, Lưu Mặc Sinh vỗ vỗ ngực
Ông cụ Lý: “Nhuộm cái đầu thôi cũng phải tốn mấy trăm đồng đấy, nghe nói có mấy ngôi sao nghệ sĩ đi làm tóc, một lần như thế mất tận mấy ngàn cơ!”
Lưu Mặc Sinh: “Từng đó không thể nổi tiếng được, còn phải chăm sóc cơ thể, tập luyện hằng ngày, tóc còn đen lại được nữa cơ”.
Ông cụ Lý: “Lão già này lại bắt đầu rồi đấy, nay đi ngó dọc biên giới xong hết rồi hả? Sao lại nhớ tới đây thăm tôi thế?”
Lưu Mặc Sinh chỉ lên trần nhà: “Thì do tôi sợ ông chết mất xác, không thể nhìn mặt ông lần cuối cùng đó chứ gì?”
Ông cụ Lý lại giở tính trẻ con ra, hừ nói: “Có chết cũng phải chết sau ông nhé”.
“Nhưng mà…”
Ông cụ thở dài, dường như đã nghĩ thoáng hơn: “Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết”.
“Nhưng cũng phải chết thoải mái mới được”.
Lưu Mặc Sinh nói tiếp lời.
Nói xong, nước mắt lại bắt đầu rưng rưng.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm lắng, nặng nề.
Không phải hai ba câu có thể giải thích rõ.
Ngoài cửa sổ, tiếng sét lại vang lên.
Giọt mưa va vào lớp kính thủy tinh, lộp bộp, bộp bộp bộp, như thể đang có người nổi trống lên vậy, ầm ỹ.
Cũng đến giờ phải đi rồi.
Lưu Mặc Sinh tháo chiếc nón quân phục màu xanh trên đầu xuống, vò đầu nói: “Đội cái nón này khó chịu thật”.
Trên… đó.
Có ngôi sao nhỏ.
“Tặng ông này”.
Xem như quà lưu niệm.
“Được rồi được rồi, không ngồi đây kì kèo cãi cọ với ông nữa, tôi còn phải về đi dạo một vòng xem coi đám nhóc kia có ngồi chây lười ra đó hay không, thấy ông còn khỏe thế này thì tôi yên tâm rồi”.
Nói xong, ông ta đứng dậy.
Ông cụ Lý bỗng nhiên căng mắt lên, đây là chiếc nón Lưu Mặc Sinh đội suốt năm mươi năm.
Ông cụ đột nhiên nhận ra điều gì đó.
“Ông định đi đâu?”
Lưu Mặc Sinh vỗ đùi, phủi bụi.
“Coi mấy đứa nó ấy mà, lão già kia, ông nhất định phải sống lâu hơn một chút nhé!”
“Từ mười năm trước chúng ta đã hứa với nhau là khi nào hòa bình rồi thì sẽ tranh thủ sống đến chín mươi tuổi”.
“Trong một dãy số thì chín là số lớn nhất, cửu vi tôn, lão già kia, ông phải sống đến chín mươi tuổi đấy”.
“Rốt cuộc ông muốn đi đâu!”, ông cụ Lý ngồi thẳng dậy, cảm giác bất an trong lòng ngày càng tăng.
Lưu Mặc Sinh không nói gì, ra cửa, bóng lưng già cỗi và mệt nhoài, mệt chết đi được, mệt chết đi được, bị người ta nhìn thế này mệt chết đi được.
Ông ta mở cửa.
“Chẳng đi đâu cả!”
“Lão già kia, ông đừng lo lắng, nhớ tôi thì cứ đội cái nón vào, ngửi mùi mồ hôi tôi thấm vào đó qua năm tháng, mùi hương của bão táp mưa sa”.
Ông ta bước ra cửa.
Cuối cùng xoay người lại, nụ cười trên môi nhanh chóng biến mất, cách một lớp vách tường.
Để lại một lời cuối: “Hồ sơ của thằng bé Kiệt đó, ông đừng trách tôi, tôi là người tự chủ trương lấy ra, lão già kia, ông cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện còn lại đã có ông bạn già này lo, nên đến lúc đó công khai thân phận của Kiệt thì hồ sơ đó sẽ được đặt trước mặt mọi người”.
Lưu Mặc Sinh nói tiếp lời.
Nói xong, nước mắt lại bắt đầu rưng rưng.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm lắng, nặng nề.
Không phải hai ba câu có thể giải thích rõ.
Ngoài cửa sổ, tiếng sét lại vang lên.
Giọt mưa va vào lớp kính thủy tinh, lộp bộp, bộp bộp bộp, như thể đang có người nổi trống lên vậy, ầm ỹ.
Cũng đến giờ phải đi rồi.
Lưu Mặc Sinh tháo chiếc nón quân phục màu xanh trên đầu xuống, vò đầu nói: “Đội cái nón này khó chịu thật”.
Trên… đó.
Có ngôi sao nhỏ.
“Tặng ông này”.
Xem như quà lưu niệm.
“Được rồi được rồi, không ngồi đây kì kèo cãi cọ với ông nữa, tôi còn phải về đi dạo một vòng xem coi đám nhóc kia có ngồi chây lười ra đó hay không, thấy ông còn khỏe thế này thì tôi yên tâm rồi”.
Nói xong, ông ta đứng dậy.
Ông cụ Lý bỗng nhiên căng mắt lên, đây là chiếc nón Lưu Mặc Sinh đội suốt năm mươi năm.
Ông cụ đột nhiên nhận ra điều gì đó.
“Ông định đi đâu?”
Lưu Mặc Sinh vỗ đùi, phủi bụi.
“Coi mấy đứa nó ấy mà, lão già kia, ông nhất định phải sống lâu hơn một chút nhé!”
“Từ mười năm trước chúng ta đã hứa với nhau là khi nào hòa bình rồi thì sẽ tranh thủ sống đến chín mươi tuổi”.
“Trong một dãy số thì chín là số lớn nhất, cửu vi tôn, lão già kia, ông phải sống đến chín mươi tuổi đấy”.
“Rốt cuộc ông muốn đi đâu!”, ông cụ Lý ngồi thẳng dậy, cảm giác bất an trong lòng ngày càng tăng.
Lưu Mặc Sinh không nói gì, ra cửa, bóng lưng già cỗi và mệt nhoài, mệt chết đi được, mệt chết đi được, bị người ta nhìn thế này mệt chết đi được.
Ông ta mở cửa.
“Chẳng đi đâu cả!”
“Lão già kia, ông đừng lo lắng, nhớ tôi thì cứ đội cái nón vào, ngửi mùi mồ hôi tôi thấm vào đó qua năm tháng, mùi hương của bão táp mưa sa”.
Ông ta bước ra cửa.
Cuối cùng xoay người lại, nụ cười trên môi nhanh chóng biến mất, cách một lớp vách tường.
Để lại một lời cuối: “Hồ sơ của thằng bé Kiệt đó, ông đừng trách tôi, tôi là người tự chủ trương lấy ra, lão già kia, ông cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện còn lại đã có ông bạn già này lo, nên đến lúc đó công khai thân phận của Kiệt thì hồ sơ đó sẽ được đặt trước mặt mọi người”.
“Năm năm trước tôi đã đưa ra một quyết định sai lầm, tôi không thể chăm sóc thằng bé thật tốt để đưa nó đến trước mặt ông, ở Giang Thành ông đã đá tôi một cú ngay nhà tôi, ông đây ghim lại rồi, chuyện đó cũng không có gì đáng nói nữa, là ông đây thiếu nợ ông”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!