Chương 523: Đường về
Người nhà họ Trần đã trốn thoát.
Ngay sau khi phát nhiệm vụ truy giết Vu Kiệt, tất cả người của nhà họ Trần tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Mặc dù Mật Điệp Tư đã điều động toàn bộ thành viên đang ẩn nấp trên khắp mọi miền đất nước, phái người từ các thành thị, nhưng cũng không tra ra được hành tung của bọn họ, cứ như đám người này đã biến mất khỏi thế tục.
Không ai biết bọn họ đã đi đâu.
Cũng không ai biết bọn họ đã trốn thoát bằng cách nào.
Là bởi sớm nhận được tin tức, hay do đã đoán được từ trước.
Không ai biết được điều này.
Nhưng có thể xác định được một điều duy nhất, đó chính là người nhà họ Trần mất tích cũng đồng nghĩa với việc xác thực cái chết của mẹ Vu Kiệt, con dâu nhà họ Lý hai mươi lăm năm trước có liên quan đến nhà họ Trần.
Chỉ còn bọn họ dám xuất hiện ở thế tục thêm một lần nào nữa, nhà họ Lý ở thủ đô dù có điều động hết thảy nhân lực vật lực của gia tộc cũng quyết đuổi giết bọn họ đến cùng.
Đây là để đòi lại công bằng cho con dâu đã chết của nhà họ Lý.
Cũng để có câu trả lời cho người cầm quyền tương lai của họ Lý – Lý Nam.
Và để đòi lại công bằng cho Vu Kiệt.
Ngày hôm sau, hai vị Đại Thiên Vương của nhà họ Lý cũng gạt bỏ hết công việc, quay về thủ đô, chạy đến bệnh viện Quân Khu 4 để thăm hỏi ông cụ Lý.
Khi biết được Y Thánh Mặc Bạch vẫn luôn canh giữ bên cạnh ông cụ, đồng thời, biết được cháu của bọn họ, Vu Kiệt là đệ tử chân truyền duy nhất của hai vị Thánh Nhân trong truyền thuyết, bọn họ đều rất kinh ngạc.
Nhưng sau khi biết được Vu Kiệt đã bí mật vượt biên ra nước ngoài để hái thuốc nhằm giúp ông cụ kéo dài tính mạng thêm hai năm, bọn họ lại cảm thấy vô cùng lo lắng.
Vu Kiệt là cháu trai duy nhất thuộc đời thứ ba của nhà họ Lý, ai cũng hi vọng anh không gặp phải chuyện gì bất trắc.
Mọi người rất muốn biết tình huống cụ thể của Vu Kiệt.
Bên kia, ngoại trừ nhà họ Lý, những gia tộc khác từng bị nhà họ Lý giẫm dưới chân cũng bắt đầu có hành động, lấy nhà Thượng Quan cầm đầu, Thượng Quan Bắc lúc trước bị đuổi khỏi thủ đô đã được người nhà bí mật đưa về, trốn trong gia tộc, đợi ngày ông cụ Lý chết đi.
Nhà Hiên Viên cũng có quyết định tương tự, nhưng kết quả lại không giống vậy.
Bọn họ cho người tìm kiếm Hiên Viên Khánh, cuối cùng, tin tức tra được, hoặc là nói, đưa về nhà Hiên Viên…không còn là người sống, mà là một cái xác đã bị ăn mòn đến mức khó có thể phân biệt, chỉ có thể xác định thông qua DNA.
Hiên Viên Khánh đã bị giết.
Nhà Hiên Viên không hề điều tra về cái chết của Hiên Viên Khánh, mà cả gia tộc từ trên xuống dưới trực tiếp ghi hận nhà họ Lý, đổ tất cả lên đầu cậu chủ nhà họ Lý.
Bọn họ thật sự muốn biết tình hình cụ thể của Vu Kiệt, một khi ông cụ Lý nằm xuống, sẽ lập tức ra tay với anh.
Đương nhiên, ngoại trừ đám người này, hiện tại, người muốn biết tình hình cụ thể của Vu Kiệt nhất không ai khác chính là người sáng lập đoàn lính đánh thuê Diều Hâu.
Không biết đã trôi qua bao lâu, mưa càng lúc càng dữ dội, dường như chẳng chút để tâm đến những sinh mệnh mạnh mẽ trong khu rừng rậm nguyên thủy này.
Hiện tại, hai bên bờ sông ở lối ra của khu rừng nồng nặc mùi máu tươi.
Thứ mùi gay mũi hệt như kim châm thông qua mũi đâm thẳng vào tim mỗi một tên lính đánh thuê.
Một đoàn lính đánh thuê khác vừa đến đây, hàng trăm ánh mắt nặng nề nhìn những cái xác đầy lỗ đạn cùng vết dao đâm đang nằm la liệt trên mặt đất.
Mưa tí tách rơi trên miệng vết thương, máu tươi trào ra, dọc theo da thịt lạnh lẽo, trượt xuống, sau đó chảy xuống sông.
Vì vậy…
Tất cả những nhóm lính đánh thuê mai phục xung quanh lối ra khu rừng đều cảm thấy mình cực kỳ giống một đám ngốc.
Bọn họ không dám tin người của Long Tiễn lại thật sự đi con đường mà không ai dám nghĩ đến.
Đồng thời, ba mươi cái xác ở đây cũng đã làm sáng tỏ vấn đề, khiến cho tất cả mọi người nhận ra được một điều.
Long Tiễn không phải quả hồng mềm, mặc dù Lang Vương Hoa Hạ đã bị tống vào tù, nhưng uy danh của Long Tiễn vẫn sáng rọi như mặt trời ban trưa.
Hiện tại, bọn họ không che giấu vị trí ẩn nấp cho nhau nữa, mà công khai tập hợp lại đây, quan sát 30 cái xác kia.
Thương Ưng trầm mặc hồi lâu, mãi vẫn không nói gì, chẳng mấy chốc, sau khi xác nhận một vài điều, nhân viên tình báo trong đoàn lính đánh thuê đã đi đến trước mặt người sáng lập.
“Báo cáo!”
Một trinh sát viên bước đến với vẻ mặt hoảng sợ.
Thương Ưng sầm mặt, giọng khàn khàn nói: “Nói đi!”
Trinh sát viên thành thật báo cáo thông tin tình báo đã điều tra được: “Căn cứ theo điều tra cùng với thông tin từ kho dữ liệu, ba mươi người này hẳn là người của đoàn lính đánh thuê Rắn Hổ Mang đã có uy tính lâu năm. Lần này Rắn Hổ Mang điều động vừa đúng ba mươi lính đánh thuê, dẫn đầu chính là tay súng bắn tỉa đứng hạng ba trên bảng xếp hạng – Rắn Đuôi Chuông, nói cách khác…”
“Lần này, nhiệm vụ của đoàn lính đánh thuê Rắn Hổ Mang đã…thất bại!”
“Đã thất bại…”
Câu này là do Thương Ưng nói, có một chút gì đó như là cảm thán, trần thuật lại một chuyện đã xảy ra với tâm trạng vô cùng nặng nề.
Không ai biết kết cuộc sẽ như thế nào.
Không ai biết cuối cùng vận mệnh của bọn họ có giống với đoàn lính đánh thuê Rắn Hổ Mang hay không?
Không ai biết…
Những đoàn lính đánh thuê khác đều im lặng, tất cả mọi người trợn mắt nhìn chằm chằm vào mấy cái xác kia.
Năm năm rồi…
Đã năm năm…
Sau năm năm ở ẩn, một lần nữa nhận nhiệm vụ, cũng là nhiệm vụ có tiền thưởng cao nhất từ trước đến nay, kết quả lại không được như ý, toàn bộ thành viên của đoàn lính đánh thuê mạnh nhất, có uy tính lâu năm nhất vậy mà đã hi sinh.
Bị diệt sạch.
Tựa như một cái tát vang dội, hung hăng quất vào mặt mỗi người bọn họ.
Chẳng ai ngờ chuyện lại biến thành thế này.
Cũng không ai muốn chuyện biến thành như vậy.
Thương Ưng: “Xem ra nhiệm vụ lần này không đơn giản, không khéo…sẽ chết người đấy!”
Bên kia, một gã trung niên, người sáng lập của một đoàn lính đánh thuê, biệt hiệu Huyết Hùng cười khinh khỉnh: “Làm như những nhiệm vụ trước đó không chết người vậy!”
Một người sáng lập khác có biệt hiệu là Thiên Lộc nhảy sang bờ bên kia, nhìn nước mưa không ngừng rơi xuống, tạo thành từng gợn sóng trên mặt nước, lạnh giọng nói: “Đối thủ lần này không tầm thường, Rắn Đuôi Chuông là một người chỉ huy có bản lĩnh, giỏi chiến thuật, đồng thời cũng là một tay súng bắn tỉa tài ba, tôi đã từng nhận nhiệm vụ ám sát, dẫn theo ba mươi người vây quét Rắn Đuôi Chuông, thiếu chút nữa bị thằng nhóc kia diệt sạch, tôi rất rõ thực lực của hắn ta!”
“Cho nên, đây là lúc chúng ta tập trung toàn bộ tinh thần để ứng phó cho trận chiến sắp tới, hiện tại đã không thể đuổi kịp bọn họ, xuyên qua khu rừng nguyên thủy này, có hàng ngàn con đường đi đến trại Tuyết, muốn tìm được bọn họ quả thực rất khó, có lẽ chúng ta nên trực tiếp đến trại Tuyết!”
Thương Ưng lại không cho là như vậy: “Ngu ngốc, lúc này đi đến trại Tuyết, bộ đối phương không đoán được sẽ có mai phục à? Chúng ta đi như vậy chẳng khác nào rêu rao cho cả thế giới biết”.
“Vậy theo ý anh nên làm sao?”, Huyết Hùng hỏi.
Diều Hâu trầm tư trong chốc lát, sau đó cười nói: “Mọi người còn nhớ chuyện năm năm trước không?”
“Anh muốn nói đến việc Lang Vương Hoa Hạ bị bỏ tù?”
Diều Hâu gật đầu: “Từ trước đến nay, chiến sĩ Hoa Hạ có một nhược điểm khó có thể vượt qua, đó chính là nguyên tắc. Một khi chuyện vượt biên bị bại lộ, không cần chúng ta ra tay, nội bộ bọn họ sẽ có cách điều đám chiến sĩ Long Tiễn này trở về”.
“Mục đích cuối cùng của chúng ta là hoàn thành nhiệm vụ, không có người bảo vệ mục tiêu nhiệm vụ, giết hắn không phải rất đơn giản sao?”
Thương Ưng trầm mặc hồi lâu, mãi vẫn không nói gì, chẳng mấy chốc, sau khi xác nhận một vài điều, nhân viên tình báo trong đoàn lính đánh thuê đã đi đến trước mặt người sáng lập.
“Báo cáo!”
Một trinh sát viên bước đến với vẻ mặt hoảng sợ.
Thương Ưng sầm mặt, giọng khàn khàn nói: “Nói đi!”
Trinh sát viên thành thật báo cáo thông tin tình báo đã điều tra được: “Căn cứ theo điều tra cùng với thông tin từ kho dữ liệu, ba mươi người này hẳn là người của đoàn lính đánh thuê Rắn Hổ Mang đã có uy tính lâu năm. Lần này Rắn Hổ Mang điều động vừa đúng ba mươi lính đánh thuê, dẫn đầu chính là tay súng bắn tỉa đứng hạng ba trên bảng xếp hạng – Rắn Đuôi Chuông, nói cách khác…”
“Lần này, nhiệm vụ của đoàn lính đánh thuê Rắn Hổ Mang đã…thất bại!”
“Đã thất bại…”
Câu này là do Thương Ưng nói, có một chút gì đó như là cảm thán, trần thuật lại một chuyện đã xảy ra với tâm trạng vô cùng nặng nề.
Không ai biết kết cuộc sẽ như thế nào.
Không ai biết cuối cùng vận mệnh của bọn họ có giống với đoàn lính đánh thuê Rắn Hổ Mang hay không?
Không ai biết…
Những đoàn lính đánh thuê khác đều im lặng, tất cả mọi người trợn mắt nhìn chằm chằm vào mấy cái xác kia.
Năm năm rồi…
Đã năm năm…
Sau năm năm ở ẩn, một lần nữa nhận nhiệm vụ, cũng là nhiệm vụ có tiền thưởng cao nhất từ trước đến nay, kết quả lại không được như ý, toàn bộ thành viên của đoàn lính đánh thuê mạnh nhất, có uy tính lâu năm nhất vậy mà đã hi sinh.
Bị diệt sạch.
Tựa như một cái tát vang dội, hung hăng quất vào mặt mỗi người bọn họ.
Chẳng ai ngờ chuyện lại biến thành thế này.
Cũng không ai muốn chuyện biến thành như vậy.
Thương Ưng: “Xem ra nhiệm vụ lần này không đơn giản, không khéo…sẽ chết người đấy!”
Bên kia, một gã trung niên, người sáng lập của một đoàn lính đánh thuê, biệt hiệu Huyết Hùng cười khinh khỉnh: “Làm như những nhiệm vụ trước đó không chết người vậy!”
Một người sáng lập khác có biệt hiệu là Thiên Lộc nhảy sang bờ bên kia, nhìn nước mưa không ngừng rơi xuống, tạo thành từng gợn sóng trên mặt nước, lạnh giọng nói: “Đối thủ lần này không tầm thường, Rắn Đuôi Chuông là một người chỉ huy có bản lĩnh, giỏi chiến thuật, đồng thời cũng là một tay súng bắn tỉa tài ba, tôi đã từng nhận nhiệm vụ ám sát, dẫn theo ba mươi người vây quét Rắn Đuôi Chuông, thiếu chút nữa bị thằng nhóc kia diệt sạch, tôi rất rõ thực lực của hắn ta!”
“Cho nên, đây là lúc chúng ta tập trung toàn bộ tinh thần để ứng phó cho trận chiến sắp tới, hiện tại đã không thể đuổi kịp bọn họ, xuyên qua khu rừng nguyên thủy này, có hàng ngàn con đường đi đến trại Tuyết, muốn tìm được bọn họ quả thực rất khó, có lẽ chúng ta nên trực tiếp đến trại Tuyết!”
Thương Ưng lại không cho là như vậy: “Ngu ngốc, lúc này đi đến trại Tuyết, bộ đối phương không đoán được sẽ có mai phục à? Chúng ta đi như vậy chẳng khác nào rêu rao cho cả thế giới biết”.
“Vậy theo ý anh nên làm sao?”, Huyết Hùng hỏi.
Diều Hâu trầm tư trong chốc lát, sau đó cười nói: “Mọi người còn nhớ chuyện năm năm trước không?”
“Anh muốn nói đến việc Lang Vương Hoa Hạ bị bỏ tù?”
Diều Hâu gật đầu: “Từ trước đến nay, chiến sĩ Hoa Hạ có một nhược điểm khó có thể vượt qua, đó chính là nguyên tắc. Một khi chuyện vượt biên bị bại lộ, không cần chúng ta ra tay, nội bộ bọn họ sẽ có cách điều đám chiến sĩ Long Tiễn này trở về”.
“Mục đích cuối cùng của chúng ta là hoàn thành nhiệm vụ, không có người bảo vệ mục tiêu nhiệm vụ, giết hắn không phải rất đơn giản sao?”
“Hơn nữa, chúng ta còn có thể nhân lúc bọn họ về nước, ra tay tiêu diệt bọn họ, đám người Hoa Hạ kia cũng không có cách nào bắt chúng ta, như vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!