Chương 491: Giết chó (2)
Mười lăm năm trước, võ giới tại Thiên Thành xuất hiện một thiên tài là Mục Thiếu Hàn.
Hắn kế thừa tinh hoa của Nam Quyền nhà học Mục, khiêu chiến khắp nơi trên giang hồ, dùng thực lực Ám Kình đỉnh phong ở tuổi hai mươi bốn khiêu chiến với tất cả đệ tử chân truyền cùng thế hệ.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, hắn đã thắng liên tiếp mười tám trận, dựng nên chiến tích huy hoàng, vang danh khắp giang hồ, được các bậc tiền bối trong võ giới hết lời tán dương. Bởi vì lẽ đó, Mục Thiếu Hàn đã không ngần ngại khiêu chiến Tứ Thánh Tử của Phật Môn.
Thế nhưng…
Cuối cùng, vị thiên tài này lại thua trong tay Tứ Thánh Tử của Phật Môn.
Võ giới tại Hoa Hạ chia làm bốn phái lớn, ngoại trừ Long Môn đã diệt môn, hiện tại chỉ còn lại ba phái.
Mà trong đó, thần bí nhất chính là Giang Hồ Truyền Thừa phái.
Có không ít lão tổ của Gia Tộc Truyền Thừa đều xuất thân từ giang hồ. Và Quốc Phái hiện tại cũng có không ít cường giả đỉnh cao có xuất thân từ hàng ngũ nổi danh trong giang hồ.
Tỷ như Tam Kiếm Khách trong Quốc Phái, tổ hợp Người Trừng Phạt tiếng tăm lừng lẫy cũng có xuất thân từ Giang Hồ Truyền Thừa. Thiên Sơn Kiếm Phái từng là Tam thiên tài.
Mười lăm năm trước, trong Giang Hồ, Tứ Thánh Tử của Phật Môn hiện tại đã vinh dự trở thành đệ tử thân truyền của Tứ Đại Phương Trượng chùa Hàn Sơn, một trong Tam Đại Môn theo đại đạo Ngã Phật Từ Bi.
Chỉ có điều, mười lăm năm trước, trận chiến giữa Nam Quyền nhà họ Mục, Mục Thiếu Hàn, cùng Tứ Thánh Tử của Phật Môn tuy khiến người ta kinh ngạc cùng thán phục không thôi, nhưng không ai hay biết, sau trận chiến đó, bốn vị Thánh Tử của Phật Môn và Mục Thiếu Hàn đều phải bế quan đến mười lăm năm.
Bởi vì… lão phương trượng sắp thành Phật vốn đã ngủ say hai mươi năm đột nhiên bừng tỉnh, nói rằng Phật Tổ giáng xuống lời tiên đoán:
Mười lăm năm sau, tại thủ đô xa xôi, đứa con của yêu nghiệt sẽ quay về. Những tai họa mà bọn họ đã tránh được cách đây hai mươi lăm năm sẽ một lần nữa bị tên yêu nghiệt kia khơi lại.
Ma tính của hắn sẽ trỗi dậy kể từ khi thiên tài của nhà họ Mục tử vong. Cho nên, cần phải dụ hắn tiến vào chùa Hàn Sơn trước khi ma tính của hắn hoàn toàn thức tỉnh.
Mười lăm năm sau, lời tiên đoán của vị lão hòa thượng kia đã trở thành sự thật.
Mùa thu năm nay vừa đúng mười lăm năm.
Gió thật lạnh!
Sau khi trở về từ Thiên Thành, lão hòa thượng đứng chắp tay trước cổng chùa Hàn Sơn, nhìn Tứ Thánh Tử trước mắt, mỗi người bọn họ đều đã có thành tựu của riêng mình, ông ta cũng cảm thấy an lòng.
“Lời của Phật Tổ mười lăm năm trước đã ứng nghiệm, ta từ Thiên Thành trở về đây, đương nhiên đoán được tên yêu nghiệt kia đã sinh ra đời”.
Lão hòa thượng niệm một câu: “A Di Đà Phật”.
Đây cũng là nguyên do vì sau trước khi rời đi, ông ta không chút do dự đồng ý với gia chủ nhà họ Trần.
Một hòa thượng có vẻ ngoài điển trai tuấn tú, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, dường như mang theo sự lạnh nhạt, không màng nhân thế.
“Người nọ tên là gì?”
Giọng hắn ta lạnh như băng.
Lão hòa thượng nói: “Vu Kiệt!”
“Hôm nay là ngày hắn cùng với thiên tài của nhà họ Mục quyết đấu sinh tử, hiện tại hẳn là đã bắt đầu!”
“Nếu như lời tiên đoán của lão tổ không sai thì thiên tài nhà họ Mục sẽ chết, thậm chí lão tổ tông đã bế quan của nhà họ Mục cũng sẽ chết bởi tên yêu nghiệt kia. Tứ Thánh Tử, hãy nhận lấy trọng trách cứu vớt muôn dân trăm họ mà Phật Tổ đã giao cho các con!”
“Đây chính là lúc các con xuất quan nhập thế, cứu vớt muôn dân trăm họ”.
Một hòa thượng khác có khuôn mặt hơi nữ tính, bên hông giắt một bầu rượu, thoạt nhìn có phần gian xảo, nói: “Muốn chúng con đến Thiên Thành giết tên yêu nghiệt kia sao?”
Lão hòa thượng: “Không kịp nữa!”
“…”, Tứ Thánh Tử.
“Vậy chúng con xuống núi làm gì?”
Lão hòa thượng chỉ về phía chân trời, hướng Ninh Thành, cách Thiên Thành rất xa: “Bắt bạn gái của tên yêu nghiệt kia, nhốt vào tháp Trấn Yêu của chùa Hàn Sơn, buộc hắn đến chùa Hàn Sơn”.
Tên Thánh Tử thứ ba nói: “Bạn gái của yêu nghiệt à? Vậy chẳng phải đó cũng là tai họa sao, là thứ hồng nhan họa thủy, nên giết?”
Tên Thánh Tử thứ tư nói: “Phật viết không được giết người, nhưng có thể dùng tháp Trấn Yêu nhốt cô ta trăm năm”.
“Lên đường đi!”
Lão hòa thượng chỉ vào một chiếc xe chuyên dụng dừng ở chân núi: “Đợi các con đến Ninh Thành, tự khắc sẽ có người đưa các con đi tìm cô ta. Nhớ kỹ, trước khi đưa cô ta đến chùa Hàn Sơn, phải nói cho người nhà cô ta biết rõ!”
“Bắt sống đem về đây, ép tên yêu nghiệt kia lên núi… đền tội!”
“Vâng, sư thúc tổ!”
…
…
Khi trận chiến sinh tử giữa Vu Kiệt và Mục Thiếu Hàn bắt đầu, Tứ Thánh Tử xuống núi.
Trên giang hồ, tại cấm địa của không ít gia tộc danh giá, mấy tên lão tổ nhập Thánh đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Thiên Thành xa xôi.
Thiên Sơn Kiếm phái.
Trên một ngọn núi gió tuyết đan xen, rét lạnh thấu xương.
Một ông lão cầm kiếm bất chợt nhíu mày: “Võ Thánh cùng Y Thánh rời núi sao? Tu vi này… ngay cả Thiên Địa Y Võ đại đạo cũng không cách nào che giấu tu vi của hai người họ…”
“Bọn họ tức giận vì ai?”
“Lại là tên nào không có mắt trêu chọc hai người bọn họ vậy chứ?”
Sau núi Nga Mi, xuyên qua một cánh rừng nhiệt đới, đi đến nơi cây cối um tùm nhất, càng đi về phía trước, tưởng chừng như không còn đường nữa thì chợt nhìn thấy một bà lão tay như đầu rắn, trên người mặt áo đạo sĩ, đang điều khiển mấy trăm con rắn hổ mang… nhảy múa, hình thành đồ án hoa mai.
Một lúc lâu sau, bà lão kia chợt nhíu mày, nhìn về hướng chùa Hàn Sơn: “Phật Môn lại có chuyện gì nữa ư?”
“Chẳng lẽ lại có yêu nghiệt xuất thế?”
Cùng một nghi vấn, cùng là ánh mắt của cường giả phong Thánh, từ ba nơi đồng loạt nhìn về hai nơi.
Ngay sau đó, các tông phái nổi danh cùng lúc đều nhận được bồ câu đưa thư từ chùa Hàn Sơn xa xôi.
Trong thư chỉ có một câu:
Mời tất cả các vị chưởng môn thuộc hàng Thánh Nhân mang theo các đệ tử thiên tài trong môn đến chùa Hàn Sơn, chuẩn bị liên hợp diệt trừ yêu nghiệt.
Bắc Chân thế gia.
Một thiếu niên trẻ tuổi một bước nhập Ám Kình cấp bảy đẩy cánh cổng tre ra.
Thái Cực Kiếm tông.
Một thanh niên cầm kiếm, chậm rãi hít một luồng khí trong lành từ phương Đông, trường kiếm màu tím mang theo bên người có hơi lóe sáng.
Liễu Diệp tông…
Bắc Hải môn…
Dược Vương cốc…
Thu Đao Thiên Sát môn…
Cuối cùng…
Ở thủ đô xa xôi, trong một trang viên cực lớn tọa lạc ở phía nam.
Đây là trang viên nhà họ Hạ, một trong bốn gia tộc lớn. Một thanh niên độ khoảng 30 tuổi nhô đầu ra khỏi chum nước.
Hắn ta thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Một bước Hóa Kình!”
“Ta đã thấy được Thiên Địa Thủy Tù Khốn Long đại đạo”.
“Ha ha ha ha...”
…
…
Không ai biết tương lai sẽ như thế nào.
Thật ra, chúng ta chỉ cần để tâm đến hiện tại.
Việc trước mắt mà Vu Kiệt cần chú tâm đó chính là tiêu diệt thiên tài nhà họ Mục. Đối mặt với hai đấm chứa đầy sức mạnh của Mục Thiếu Hàn, anh chẳng chút hoang mang.
Trong chớp mắt, khoảng cách giữa hai người bọn họ chỉ còn bằng một cánh tay.
Mục Thiếu Hàn ra tay trước, nắm đấm của hắn ta mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Mục Thanh, mang theo luồng khí xé gió hướng thẳng vào ngực Vu Kiệt, tốc độ cực nhanh, nếu đổi lại là võ giả bình thường, khi đối mặt với một đấm này, e là không kịp phản ứng.
Nhưng Vu Kiệt đã trải qua nhiều năm trên sa trường, vô số lần anh tận mặt nhìn thấy viên đạn xẹt qua trước mặt mình, nào phải người bình thường có thể so sánh được.
Ngay khi nắm bắt được quỹ đạo của nắm đấm kia, Vu Kiệt nhanh chóng phản kích.
Anh không né tránh, mà lựa chọn hi sinh vai phải, đỡ một đấm này.
Thế nhưng…
Đó không phải là hi sinh uổng phí.
Ngay khi xoay người đưa vai ra đỡ, tay phải Vu Kiệt như đao, từ dưới lên trên, đánh thẳng vào điểm trí mạng của Mục Thiếu Hàn.
Trên chiến trường giết địch, mấu chốt chính là… giết ngay trong một chiêu!
Chịu bị thương ở vai, đổi lại một cái mạng…
…có dám không?
Vu Kiệt đáp lại như vậy.
Cách thức biến chiêu và phản công này vượt ngoài dự đoán của Mục Thiếu Hàn.
Đương nhiên, hắn không thể nào để Vu Kiệt đánh trúng vào điểm trí mạng của mình được. Mục Thiếu Hàn vội thu tay, nhanh chóng lui về sau, né tránh một kích này.
Nhưng hắn thật sự không biết…
Nhưng Vu Kiệt đã trải qua nhiều năm trên sa trường, vô số lần anh tận mặt nhìn thấy viên đạn xẹt qua trước mặt mình, nào phải người bình thường có thể so sánh được.
Ngay khi nắm bắt được quỹ đạo của nắm đấm kia, Vu Kiệt nhanh chóng phản kích.
Anh không né tránh, mà lựa chọn hi sinh vai phải, đỡ một đấm này.
Thế nhưng…
Đó không phải là hi sinh uổng phí.
Ngay khi xoay người đưa vai ra đỡ, tay phải Vu Kiệt như đao, từ dưới lên trên, đánh thẳng vào điểm trí mạng của Mục Thiếu Hàn.
Trên chiến trường giết địch, mấu chốt chính là… giết ngay trong một chiêu!
Chịu bị thương ở vai, đổi lại một cái mạng…
…có dám không?
Vu Kiệt đáp lại như vậy.
Cách thức biến chiêu và phản công này vượt ngoài dự đoán của Mục Thiếu Hàn.
Đương nhiên, hắn không thể nào để Vu Kiệt đánh trúng vào điểm trí mạng của mình được. Mục Thiếu Hàn vội thu tay, nhanh chóng lui về sau, né tránh một kích này.
Nhưng hắn thật sự không biết…
Hắn lui bước cũng có nghĩa là chính thức rơi vào bẫy của Vu Kiệt.
Lui bước tạo cho Vu Kiệt có đủ không gian tấn công.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!