Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đệ Nhất Lang Vương -Vu Kiệt

Chương 462: Nhà họ Mục

Nhà họ Trần ở thủ đô không được xem là gia tộc lớn, còn yếu hơn vài phần so với nhà họ Lâm, gia tộc bị ông cụ nhà họ Lý chơi đùa đến mức không thể không giải tán.

Bởi vì sau khi liên hôn với nhà họ Mục, nhà họ Trần nhận được sự chúc phúc từ những người có địa vị trong giới võ cổ đại cho nên sức ảnh hưởng trong thế tục cũng dần dần mở rộng.

Nhà họ Mục cũng vì liên hôn với nhà họ Trần mà nhận được sự tôn trọng vô hạn của thế tục.

Hai nhà liên hôn là một cuộc giao dịch.

Đương nhiên, trong mỗi cuộc giao dịch, cái không thể thiếu chính là chìa khóa ràng buộc mối quan hệ.

Trần Dung trở thành người khiến hai gia tộc gắn kết chặt chẽ với nhau.

Chỉ là…hắn ta đã chết.

Chết dưới hai quyết định sai lầm, chết dưới sự kiêu ngạo và ngu dốt của bản thân.

Bởi vì Thiên Thành rất gần thủ đô, cộng với việc không ít con cháu thế gia ở Thiên Thành kết bạn với con cháu hào môn ở thủ đô cho nên tin tức về cái chết của Trần Dung rất nhanh đã lan rộng ra cả thủ đô.

Cùng với đó, danh tiếng của Vu Kiệt một lần nữa giống như quả bom ném vào thế hệ trẻ thủ đô.

Trong mỗi một câu lạc bộ hầu như đều bàn luận nội dung giống hệt nhau.

“Nghe gì chưa, một tiếng trước cậu chủ nhà họ Trần, Trần Dung đã bị bạn của cháu trai nhà họ Lý dùng một đấm đấm chết, hình như là bởi vì tên ngu xuẩn Trần Dung đã giành địa bàn giúp cho một cậu ấm người nước ngoài, đánh bạn của cháu trai nhà họ Lý, còn đánh vợ của hắn ta xảy thai”.

“Bây giờ anh mới nói? Việc vừa xảy ra tôi đã biết rồi, tôi còn nghe nói vì chuyện này mà ông cụ nào đó trong một thành phố ở thủ đô chúng ta đã đập bàn, sóng ngầm cuồn cuộn, bây giờ các hào môn đều nguy hiểm trùng trùng, không dám lộn xộn”.

“Không ngờ cậu chủ nhà họ Trần này dám đâm đầu vào họng súng, còn đưa bản thân vào chỗ chết, cười chết tôi mất…hahaha…”

Nội dung chế nhạo đều là giễu cợt sự ngu ngốc của Trần Dung.

Nhưng chỉ cần là người biết suy nghĩ một chút sẽ không dám vào thời khắc then chốt khi ông cụ đập bàn làm ra loại chuyện đó.

Trần Dung thân là cậu chủ hào môn, không những không thu kiếm, ngược lại còn gọi cậu ấm thế gia võ cổ đại nhà họ Mục cùng nhau gây sự, đây chẳng phải tìm cái chết sao?

“Haiz, chỉ tiếc cho đứa con cưng nhà họ Mục kia thôi, vô duyên vô cớ bị thằng em họ Trần Dung liên lụy, đừng nói tiếp tục luyện võ, ngay cả việc xuống giường được hay không cũng là vấn đề”.

“Phải đấy, anh nói xem có phải não của Trần Dung úng nước không? Lúc tính sổ với cháu trai nhà họ Lý hắn ta không nghe ngóng gì à, bản thân cháu trai nhà họ Lý là một võ sĩ cực mạnh, ngay cả trưởng môn Long môn cũng không phải là đối thủ của anh ta, một cậu ấm đứng trước mặt anh ta còn có thể bày mưu tính kế gì được?”

“Thì đó, vậy mới nói Trần Dung không có não mà!”

“Người so với người sẽ tức chết người, trận chiến này kết thúc, tình thế càng có lợi cho cậu Vu kia. So về thế lực phía sau, không ai trong nước có thể sánh ngang anh ta, so về lai lịch, bố của anh ta là ông chủ Nam, nắm trong tay tập đoàn hàng đầu với khối tài sản ngàn tỷ, so về võ công, người ta đơn thương độc mã lập chiến tích đánh bại trên dưới Long môn, ai có thể sánh kịp?”

“Quan trọng là cậu Vu năm nay chỉ mới 25 tuổi!”

25 tuổi!

Rất trẻ.

Còn trẻ như vậy mà thực lực đã đạt tới đẳng cấp đó, tương lai nhất định vô cùng rộng mở.

Những lời nhạo báng tương tự, vào hôm nay, đã bao phủ khắp thủ đô.

Chỉ là tất cả mọi người đều không biết, không phải Trần Dung chưa từng điều tra.

Mà là, lúc hắn ta điều tra được thì đã quá muộn rồi, tài liệu đã chuẩn bị sẵn nhưng không thể mở mắt xem nữa.

Vì vậy, hai tiếng sau, tài liệu hoàn chỉnh về Vu Kiệt đã được đưa đến võ trường của một trang viên nào đó ở ngoại ô Thiên Thành.

Võ trường này tên là Mục!

Đây là nơi con cháu nhà họ Mục thường ngày luyện võ, tỷ võ, khen thưởng và khiển trách.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác luyện võ màu trắng, vẻ mặt u ám đứng ở trung tâm đài thi đấu.

Ánh mắt ông ta lạnh như băng.

“Tại sao không sớm đưa tài liệu này cho Trần Dung”.

Nắm chặt tập tài liệu viết đầy chữ đen xì trong tay, người đàn ông trung niên, Mục Phong, gia chủ quản lý nhà họ Mục chất vấn.

Phía sau, Lưu Thanh chạy thoát khỏi cái chết ở câu lạc bộ đang nằm rạp trên đất, cả người không ngừng run rẩy, sợ hãi lan tràn tận đáy lòng.

Hắn ta nuốt nước bọt, lắp ba lắp bắp trả lời: “Xin…xin lỗi ông chủ Mục, cậu chủ kêu tôi sai người điều tra tư liệu, bởi vì tính đặc biệt của thủ đô nên hơi mất thời gian một chút, cho nên đã chậm trễ”.

“Tôi...tôi cũng khuyên cậu chủ đợi một lát, đợi điều tra rõ ràng thực lực của cháu trai nhà họ Lý rồi hẵng ra tay, nhưng…cậu chủ không nghe…cho…cho nên…”

“Cho nên đây là lý do cậu và cậu chủ vô dụng nhà cậu khiến con trai tôi bị phế hết võ công, đúng không?”

Một tiếng hét giận dữ.

Bước chân của Mục Phong như bóng ma, loáng một cái đã đứng sau lưng Lưu Thanh.

“Ông chủ Mục…”

“Im miệng cho tôi!”

Lưu Thanh còn chưa kịp mở miệng cầu xin.

Chỉ thấy.

Mục Thanh nhấc chân, như một con dao sắt nhọn đạp xuống dưới.

“Rắc!”

Tiếng xương cốt vỡ vụn, rõ ràng mà dứt khoát.

Chân Lưu Thanh bị đạp gãy.

“Aaa...”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả võ trường, lảnh lót nhưng vô cùng đau đớn.

Xuống tay không chút lưu tình.

Hôm nay, thân là gia chủ, ông ta ở phòng luyện công chỉ dạy một số họ trò mới học Nam Quyền, ông ta còn lấy đứa con đáng tự hào của nhà họ Mục ra làm gương.

Con trai ông ta, Mục Thanh, tuổi đời chỉ mới 25 nhưng đã luyện tới tầng thứ 3 của Ám Kinh, tài năng như vậy, thế hệ trẻ bây giờ mấy ai có thể sánh được với nó.

Nhưng…

Ông ta không ngờ.

Ngay lúc bản thân vừa khen ngợi đứa con trai kiêu hãnh kia, niềm kiêu hãnh khiến mấy học trò mới trong lòng dậy sóng thì một tin tức dứt khoát cắt đứt sự kiêu ngạo của ông ta.

Tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào tâm can ông ta.

Con trai ông ta...

Mục Thanh nhấc chân, như một con dao sắt nhọn đạp xuống dưới.

“Rắc!”

Tiếng xương cốt vỡ vụn, rõ ràng mà dứt khoát.

Chân Lưu Thanh bị đạp gãy.

“Aaa...”

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả võ trường, lảnh lót nhưng vô cùng đau đớn.

Xuống tay không chút lưu tình.

Hôm nay, thân là gia chủ, ông ta ở phòng luyện công chỉ dạy một số họ trò mới học Nam Quyền, ông ta còn lấy đứa con đáng tự hào của nhà họ Mục ra làm gương.

Con trai ông ta, Mục Thanh, tuổi đời chỉ mới 25 nhưng đã luyện tới tầng thứ 3 của Ám Kinh, tài năng như vậy, thế hệ trẻ bây giờ mấy ai có thể sánh được với nó.

Nhưng…

Ông ta không ngờ.

Ngay lúc bản thân vừa khen ngợi đứa con trai kiêu hãnh kia, niềm kiêu hãnh khiến mấy học trò mới trong lòng dậy sóng thì một tin tức dứt khoát cắt đứt sự kiêu ngạo của ông ta.

Tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào tâm can ông ta.

Con trai ông ta...



Bị người khác phế võ công, trở thành một người bình thường.

Đối với người học võ, võ công có ý nghĩa như sinh mệnh, đáng để dâng hiến cả đời.

Đặc biệt đối với đứa con đáng tự hào thì điều này càng sâu sắc.

Phế đi võ công của người khác chẳng khác nào giết cả gia đình hắn.

Khuôn mặt tức giận không có nơi để bộc phát, cúi đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Lưu Thanh, Mục Phong càng nổi giận: “Cậu chủ nhà cậu khi không bị người ta đấm chết, con trai tôi bị người ta phế hết võ công, một thư kí đi theo như cậu lại sống bình yên vô sự”.

“Dựa vào cái gì?”

“Rắc”.

Nói xong, lại một đạp, đạp gãy chân còn lại của Lưu Thanh.

“Cút!”

“Vĩnh viễn đừng để tôi gặp lại cậu”.

“Ngoài ra, cút về nhà họ Trần nói với Trần Đỉnh Thiên, kêu ông ta trước khi trời tối phải tới nhà họ Mục, cho trên dưới nhà họ Mục một lời giải thích đàng hoàng”.

“Nếu không thì đừng trách tôi không nể mặt em gái, vạch rõ ranh giới với nhà họ Trần”.

Vừa nói dứt lời, Mục Phong liền xoay người rời đi.

Mười phút sau, ông ta rời khỏi võ trường đi đến một căn biệt thự, đứng trước cửa chứ chưa vào trong.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!