Chương 417: Với không tới
Trang viên nhà họ Dương, trong toà biệt thự mang hơi thở Giang Nam được trang trí theo phong cách cổ xưa, một ông cụ mặc quần áo luyện công đơn giản, lưng đeo tạp dề, nở nụ cười phúc hậu đứng trước chiếc chảo trong bếp làm cơm cho gia đình.
Sau khi trở về từ Hương Thành, Dương Chấn Hoa hoàn toàn không nhúng tay vào công việc làm ăn của gia tộc, cho dù là thôn tính sản nghiệp nhà họ Mạnh ở Hương Thành hay là hợp tác với các công ty khác, ông ta đều không muốn quản.
Đặc biệt, hôm qua khi biết tin cháu trai nhà họ Lý ở Giang Thành sau khi xảy ra cơ sự đó đã tuyên bố với cả thế giới thân phận của mình, Dương Chấn Hoa liền hiểu, tương lai huy hoàng của nhà họ Dương sắp tới rồi!
Khi cháu gái Dương Cẩm Tú, đứa trẻ không biết kiếp trước đã gieo được bao nhiêu phước lành kết hôn cùng cháu trai nhà họ Lý, nhà họ Dương chỉ có thể ngày càng hưng thịnh, không thể nào lụn bại được.
Sống trong nhà họ Lý mười mấy năm, người khác không biết thế lực nhà họ Lý kinh khủng thế nào nhưng ông ta... có thể không biết sao?
Nghĩ đến đây, ý cười trên mặt Dương Chấn Hoa không giấu được càng thêm nồng đậm, động tác đảo thức ăn trong tay cũng có lực hơn.
Mùi thơm lan toả khắp căn phòng.
“Ông nội…ông nội…”
Cùng lúc này, bên ngoài phòng bếp Dương Cẩm Tú hớn ha hớn hở chạy tới trước mặt Dương Chấn Hoa, nhìn thấy con cua trong nồi liền cười hihi: "Ông nội, tối nay ăn cua hả?"
Dương Chấn Hoa gật đầu: "Ừm, cua rán, món ăn đơn giản thôi, sao cháu lại tới đây, thằng bé Tiểu Kiệt đâu? Nó vừa từ Giang Thành trở về cháu đã vứt nó một mình ở ngoài rồi à?"
"Anh ấy?"
Dương Cẩm Tú nghĩ một hồi: "Anh ấy đang nghe điện thoại bên ngoài! Chắc là có việc, rất nhanh liền quay lại thôi, không sao đâu!"
"Rất nhanh?"
"Ừm!"
Nghe xong lời này, Dương Chấn Hoa cũng không hỏi tiếp nữa.
Ở thủ đô lâu như vậy, tận mắt nhìn thấy thực lực thật sự của nhà họ Lý, trong lòng ông ta hiểu rõ một khi Vu Kiệt đã tuyên bố thân phận của mình cho cả thế giới biết thì sẽ gặp không ít phiền phức.
Chưa kể những hào môn ở thủ đô, thậm chí là các thành phố khác đều đến để kết bạn, bao nhiêu đó cũng đủ làm anh bận tối mắt tối mũi rồi.
Nghĩ một lát, Dương Chấn Hoa không nghĩ nữa, đều là chuyện của người trẻ, ông ta...đã già rồi.
Trong lúc trò chuyện, món cua rán thơm ngon cũng được cho ra đĩa.
Dương Chấn Hoa quay đầu nhìn người làm bên cạnh: "Đem đĩa thức ăn đặt lên bàn đi! Chuẩn bị xong xuôi, đợi người tới thì ăn cơm!"
"Vâng".
Một người làm ăn mặc giản dị vội vàng tiến lên cẩn thận bê đĩa thức ăn, chậm rãi rời khỏi nhà bếp.
"Người?"
Nhìn thấy người làm rời đi, Dương Cẩm Tú bỗng nhiên bật cười: "Cô nhỏ sắp về rồi ạ?"
"Ừm!"
Dương Chấn Hoa gật đầu.
"Xem ra giây phút này cuối cùng cũng đến rồi, 6 năm không gặp, cháu có còn nhớ dáng vẻ của cô nhỏ thế nào không?", Dương Chấn Hoa cười hỏi.
Cô nhỏ này là cô chủ nhỏ tuổi nhất thế hệ thứ 2 nhà họ Dương.
Xét về vai vế thì lớn hơn Dương Cẩm Tú một bậc, ngang hàng với bố cô.
"Đương nhiên là nhớ rồi, lúc nhỏ người trong nhà không ai ở bên cạnh, chỉ có cô nhỏ luôn chăm sóc cháu, haizz, nghe cô nhỏ nói hôm nay mang theo bạn trai đến, còn là một chàng trai sôi nổi nữa!"
"Ông nội, ông nói xem có khi nào cô nhỏ sẽ kết hôn trong năm nay không?"
"Kết hôn?"
Việc này Dương Chấn Hoa cũng không nghĩ tới.
Nhà họ Dương leo lên được vị trí hôm nay, thực sự không cần phải thông qua liên hôn để giải quyết bất cứ vấn đề gì như lúc trước.
Ông ta không suy nghĩ nhiều, thẳng thắn trả lời: "Không biết, có kết hôn hay không là nguyện vọng của bản thân mấy đứa, cháu và Tiểu Kiệt cũng vậy!"
"Nói đi cũng phải nói lại, cô nhỏ của cháu tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, 24 tuổi là thời điểm thích hợp để kết hôn".
"Hì hì!", Dương Cẩm Tú cười gượng.
"Được rồi, đi thôi!"
Nói xong, Dương Chấn Hoa đi trước rời khỏi nhà bếp.
Dương Cẩm Tú cũng cất bước theo sau.
Chỗ ăn cơm đặt ở sảnh lớn biệt thự, tối nay Vu Kiệt và cô nhỏ Dương Chân cùng nhau về nhà ăn cơm nên họ hàng thân thích chỉ trong thời gian ngắn đã nhanh chóng trở về, bữa cơm đoàn viên lần này có thể nói là lần tụ họp đầy đủ nhất trong 2 năm gần đây.
Còn Dương Kiếm bởi vì hai chân đang bị thương nên chỉ có thể nằm trong phòng.
Mà lúc hai người ra khỏi nhà bếp!
Không xa trước mắt, một bóng dáng quen thuộc, khí thế ngút ngàn đi tới.
Phía sau bóng dáng ấy là Vu Kiệt!
Anh ngẩng đầu ưỡn ngực, gương mặt yên ổn tựa như mặt hồ tĩnh lặng, không thể nhìn thấy dù chỉ là một gợn sóng.
"Là Tiểu Kiệt hả…", vừa nhìn, tầm mắt Dương Chấn Hoa liền dừng lại trên người Vu Kiệt.
Ngay sau đó, một đôi giày cao gót dẫm trên mặt đất, tiếp theo là một bóng dáng hùng hổ bước vào, trong phút chốc con ngươi Dương Chấn Hoa dường như tăng thêm một phần nhớ nhung.
"Cô nhỏ, là cô nhỏ!"
Nhìn một cái, Dương Cầm Tú liền nhận ra người con gái đã chăm sóc cô từ nhỏ tới lớn.
Không phải cô nhỏ thì là ai nữa?
Trong lòng cô vui mừng, nỗi nhớ nhung nhiều năm lập tức xuất hiện trong tâm trí, cô tiến lên trước chạy về phía Dương Chân.
Cực kì giống bộ dạng lúc nhỏ nhanh chân chạy tới ăn kẹo khi nhìn thấy Dương Chân cầm kẹo que.
"Cô nhỏ!"
Vừa chạy, Dương Cẩm Tú vừa dang tay chào đón Dương Chân.
Chỉ là...
Khi cô đến trước mặt Dương Chân, chuẩn bị dang rộng tay ôm Dương Chân thật chặt để bộc lộ tất cả nhớ nhung trong mấy năm nay.
"Ầm"...
Thoáng chốc!
Không có cái ôm trùng phùng sau nhiều năm xa cách như tưởng tượng.
Không có nụ cười gặp lại người thân đã lâu không gặp như tưởng tượng.
Ngay cả một câu lâu rồi không gặp, cô rất nhớ cháu cũng không hề có.
Dương Cẩm Tú bị đẩy ra.
Khi cô dừng bước, bả vai cô liền bị Dương Chân sắc mặt lạnh lùng, không để ai vào mắt thẳng thừng đẩy ra.
Cô đứng hình, lời vốn dĩ đã đến miệng ngay lập tức nghẹn lại.
Càng không biết phải làm thế nào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nụ cười trên môi Dương Chấn Hoa bỗng chốc cứng đờ, trải qua hơn 60 năm sóng gió cuộc đời, bầu không khí bức bối này ông ta có thể cảm nhận được.
Đã xảy ra chuyện gì?
Dương Chấn Hoa còn chưa kịp nghĩ thông suốt thì đã nhìn thấy cách đó không xa, ông Chu quản gia vội vàng dắt tới một thanh niên tóc vàng.
Đây là...
Dương Chấn Hoa nheo mắt: "Tiểu Chân, lâu như vậy không gặp Cẩm Tú, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có sao?"
"Chào hỏi?"