Chương 376: Xuống đao (1)
Nếu không thì sao?
Lục Chấn Hoa nghe thấy vậy thì hai mắt nheo lại.
Sắp chết đến nơi mà vẫn cứng miệng?
Đúng là không biết tốt xấu, chết đến nơi mà vẫn giảo biện.
“Bụp!”, chỉ thấy ông ta lạnh lùng quát một tiếng rồi đập bàn, giơ tay ra chỉ vào chỗ tài liệu trên đất, nói: “Không phải các người nghĩ rằng mình vô tội đấy chứ?”
“Tôi khuyên các người hãy nhìn kỹ những chứng cứ này đi. Hãy nhìn những việc mà nhà họ Đổng của các người đã làm một tuần trước”.
“Nhìn xem, từ sau khi thị trường chứng khoán nhà họ Đổng sụp đổ thì mấy ngày này có biết bao đối tác của Giang Thành thậm chí là đối tác thành phố khác đều đến đòi hủy hợp đồng”.
“Tôi thấy, chỉ mỗi khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đã đủ để các người chết cứng rồi”.
“Nếu như đã không có tiền thì ngân hàng sẽ không cho nhà họ Đổng các người vay tiền đâu. Vì vậy…”.
Lục Chấn Hoa đi lại trước mặt hai người, hai tay chắp sau lưng dường như đang nói rõ động cơ phạm tội của nhà họ Đổng, nói mà nước bọt bắn tứ tung.
“Vì vậy, các người nghe nói gần đây thôn Vu Gia có được hai mươi triệu tệ tiền quyên góp nên dựa vào thân phận vẫn chưa rớt đài của mình cấu kết với Vu Kiệt là người thôn Vu Gia để ăn chặn số tiền đó”.
“Trước tiên chưa nói đến Vu Kiệt làm những việc xấu hổ với thôn làng, không màng đến người dân mà ăn chặn số tiền đó”.
“Còn cả việc hai ông cháu ông làm những việc táng tận lương tâm. Tập đoàn của mình xảy ra chuyện nhưng lại nghĩ cách này để vượt qua khó khăn”.
“Hai người, một kẻ thì sống dai như đỉa, một kẻ thì miệng còn hơi sữa mà làm thế, trong lòng không thấy day dứt sao?”
Lục Chấn Hoa lớn tiếng quát về phía ông cụ Đổng và Đổng Sinh, cảm xúc kích động, lớn tiếng quát mắng.
Ông ta thở hổn hển, ngực phập phồng.
Thật không ngờ, những lời này trong mắt Đổng Sinh chẳng khác nào chuyện cười.
Chỉ thấy anh ta cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lục Chấn Hoa rồi nói: “Giả mạo chứng cứ, có ai mà không làm được?”
“Đúng là làm khó cho ông khi phải diễn kịch ở đây”.
“Hơn nữa, tốt nhất ông hãy biết giữ mồm miệng”.
Những lời Lục Chấn Hoa nói, khi vào tai Đổng Sinh nó bẩn như đống rác rưởi.
“Mày…”, Lục Chấn Hoa tức không để đâu hết. Vừa định lên tiếng thì không ngờ bị ông cụ Đổng hắng giọng ngắt lời ông ta.
Chỉ thấy ông cụ Đổng hai mắt nhắm chặt, giọng điệu có lực: “Đội trưởng Lục đúng là to gan, dám giả mạo chứng cứ”.
“Anh không muốn ngồi ở vị trí này nữa hay là không muốn đội cái mũ trên đầu nữa?”
Lục Chấn Hoa nghe thấy vậy thì sắc mặt tái xanh như tàu lá, sau đó lại đỏ tía như miếng gan lợn. Lúc này, ngón tay ông ta run rẩy, tức giận chỉ vào hai người.
“Các người… Các người…”.
“Đúng là không biết hối cải, chết đến nơi rồi mà vẫn giảo biện được”.
“Hừm! Mồm mép ở đây thì làm được gì?”
“Đây đã là sự thật không thể chối cãi! Chỉ e các người không biết mấy nay tin tức truyền thông đã truyền đi khắp nơi rồi”.
Lục Chấn Hoa đi đến trước mặt ông cụ Đổng, nghiêng người nói: “Ông cụ Đổng! Niệm tình ông tuổi cao nên tôn trọng ông thôi, đừng có không biết điều”.
“Tôi nói cho ông biết, Vu Kiệt và Đổng Sinh giờ đây như ván đã đóng thuyền rồi. Có ký tên hay không thì sự thật đã rõ, không thể thay đổi được nữa”.
“Các người đừng cố phí sức làm gì, tốt nhất bây giờ hãy ký vào giấy nhận tội đi”.
“Nếu không thì…”.
Thật không ngờ, ông ta mới nói được một nửa thì đã bị Vu Kiệt cắt ngang.
“Nếu như không ký thì ông định làm gì?”, Vu Kiệt quay đầu lại, hai mắt lạnh lùng như con báo quét nhìn Lục Chấn Hoa, trầm giọng nói.
Lục Chấn Hoa bị ánh mắt lạnh lùng này nhìn thẳng nên lập tức thấy ớn lạnh, nuốt nước bọt ừng ực.
Lạ thật! Thằng ranh này…
Chỉ là một thằng quê mùa mà lại ngông cuồng cái gì vậy?
Ông ta đang định lên tiếng quát và dạy dỗ cho thằng nhóc không biết trời cao đất dày là gì thì bỗng có âm thanh vang lên.
“Két két!”, tiếng cửa lớn lại một lần nữa vang lên, tiếp đó là tiếng bước chân giậm mạnh. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cửa lớn.
Chỉ thấy một thân hình vạm vỡ ục uỵch như ngọn núi nhỏ, khuôn mặt bị thịt mang theo nụ cười gian xảo.
“Chẳng qua chỉ là một tên xuất ngũ nhỏ bé, mày lấy tư cách gì mà ngông cuồng ở đây, mày có tư cách không?”
Giọng nói này…
Đổng Sinh ngay lập tức chau mày, trầm tư suy nghĩ.
Khi người này bước vào, dưới ánh đèn lấp lánh, Vu Kiệt mới nhìn rõ bản mặt của ông ta.
Người này chính là Lý Giang Đào, hội trưởng hội thương nghiệp Vạn Hải.
“Hội trưởng Lý, không đón tiếp từ xa, thất lễ quá”, Lục Chấn Hoa ở bên cạnh đang tức điên lên, khi thấy ‘bạn cũ’ Lý Giang Đào đến thì lập tức vui mừng, lên trước chắp tay nói.
“Ông đến rồi đấy à? Ba tên này vẫn ngoan cố, chết cũng không chịu ký vào bản nhận tội”.
Lục Chấn Hoa phẫn nộ nói, không ngờ Lý Giang Đào chỉ khoát tay một cái, trên mặt vẫn với điệu cười nham hiểm. Sau đó ông ta ghé tai nói nhỏ với Lục Chấn Hoa: “Lần này chúng không ký cũng phải ký”.
Nói xong, hai người liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười khó đoán.
Lý Giang Đào giậm mạnh bước chân rồi đi về phía Vu Kiệt.
Ông ta vẫn mang theo nụ cười thần bí, từ trong ngực lấy ra một xấp giấy tờ rồi đặt trước mặt Vu Kiệt, quát lớn: “Vu Kiệt à Vu Kiệt! Đến lúc này mà mày vẫn còn dám ngông cuồng. Hiện giờ không còn ai có thể đến cứu mày nữa đâu”.
“Bây giờ mày hãy mở to mắt nhìn rõ đây là cái gì?”
“Đây là thư giám định mày đánh tao bị thương ở hội thương nghiệp Vạn Hải. Đây là tài liệu có hiệu lực pháp lý, tao xem mày còn định chối không?”
“Rõ ràng là mày phạm tội, đến lúc này mà vẫn không nhận tội ư?”
Nhận tội?
Đúng là nực cười.
Chỉ thấy ánh mắt Vu Kiệt lạnh băng nhìn chằm chằm chằm vào Lý Giang Đào, thần sắc thản nhiên: “Mấy ngày không gặp! Tôi tưởng đầu ông chỉ là bã đậu thôi nhưng bây giờ tôi không ngờ là miệng ông cũng toàn là phân”.
Lập tức, Lý Giang Đào bị câu nói này của Vu Kiệt chặn cứng họng.
Ông ta tức điên lên, hai tay chỉ thẳng Vu Kiệt, ấp úng nói: “Mày… Mày… Mày…”.
Vu Kiệt chỉ thản nhiên nhìn ông ta, dường như nhìn một tên hề.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!