Chương 316: Lại gặp Đổng Sinh
Ba ngày sau.
Sau khi các dự án cùng tài sản của Dương Sơn tại Hương Thành được xử lý xong, đoàn người bao gồm Vu Kiệt lập tức lên đường quay về Ninh Thành.
Bọn họ vừa về đến trước cổng biệt thự nhà họ Dương, quản gia vội vàng chạy ra tiếp đón, vẻ mặt không giấu được niềm vui xen lẫn một chút lúng túng.
“Ông chủ, gia chủ, rốt cuộc mọi người cũng đã về rồi!”
“Mấy ngày nay có rất nhiều người đến nhà chúng ta!”
Trông thấy ông cụ Dương vẫn hồng hào khỏe mạnh đi cùng với Dương Sơn, quản gia kích động nắm lấy bàn tay ông ta, đỡ ông ta đi, gấp gáp nói.
“Thì đã sao, cần gì phải kích động như vậy, mấy ngày nay trong nhà đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Chấn Hoa vừa nói vừa nhấc chân rảo bước vào sân.
Không ngờ vừa đi được mấy bước, ông ta cùng Dương Sơn đột nhiên nhìn thấy một cảnh tượng khiến cả hai phải trợn trừng mắt.
Người đông như kiến cỏ…
Đâu đâu cũng thấy người…
Sân nhỏ vốn yên tĩnh giờ phút này chỉ thấy toàn người là người.
Còn có người giẫm lên đám cây kiểng mà ông ta yêu thích nữa chứ.
Không đợi Dương Chấn Hoa mở miệng, vừa nhìn thấy hai người, đám người kia lập tức xông đến.
“Cụ Dương! Đây là dự án tốt do tôi phụ trách, muốn hợp tác cùng nhà họ Dương…”
“Ông chủ Dương, xem thử dự án của tôi đi, của tôi còn tốt hơn của hắn ta!”
“Tôi cũng có dự án rất tốt!”
“Cụ Dương, của tôi tốt hơn…”
“…”
Đám người tranh nhau nói, âm thanh ồn ào khiến ông cụ Dương cảm thấy đau đầu.
Thấy thế, quản gia vội tiến lên ngăn lại đám đông đang lao xao, liếc mắt ra hiệu ý bảo Dương gia chủ mau đưa ông cụ Dương về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi quay về phòng, vẻ mặt Dương Chấn Hoa có hơi tức giận, cau mày, vờ oán giận nói: “Biết bố về mà con cũng không bảo quản gia lập tức nói cho bố biết, hại bố đau hết cả đầu rồi đây này!”
“Ôi chao! Bố à, bố nói như vậy thật oan cho con, không phải con cũng vừa biết đấy sao”.
Dương Sơn tỏ vẻ oan ức, nói với ông cụ Dương.
“Con cũng vừa mới biết thôi, quản gia nói với chúng ta đi chưa được bao lâu, bắt đầu từ ngày thứ hai, mỗi ngày đều có người đến chào hỏi, mấy ngày nay, người mỗi lúc một nhiều, khiến cho quản gia khổ không thể tả”.
Nghe xong, Dương Chấn Hoa mỉm cười, vuốt chòm râu bạc trắng của mình, nói với Dương Sơn: “Xem ra…nhà họ Dương chúng ta không chỉ nổi danh tại Hương Thành rồi, chuyện này hẳn là cũng đã truyền đến Ninh Thành”.
“Thế nhưng, cây to đón gió, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, khó tránh khỏi có người đỏ mắt ghen tức”.
“Ừm, con biết rồi!”
Dương Sơn gật đầu, thoáng chốc trở nên nghiêm túc.
“Ông chủ! Gia chủ! Cậu chủ… Cậu chủ đã tỉnh!”
Quản gia thở hổn hển chạy đến nói.
Hóa ra những người kia đều đã bị quản gia mời về, ông ta đang định đi báo cáo thì chợt nghe được tin cậu chủ đã tỉnh.
Tỉnh!
Dương Kiếm tỉnh rồi!
Dương Chấn Hoa đứng bật dậy, vội vàng đi ra ngoài, thấy thế, Dương Sơn cũng lập tức đuổi theo.
Đến phòng của Dương Kiếm, còn chưa bước vào cửa đã thấy một cái chén thuốc có giá trị xa xỉ bị ném ra ngoài, nện thẳng vào cửa, vỡ nát.
“A! Chân của tôi! Chân của tôi!”
Tiếp theo đó là một tiếng kêu thảm thiết.
“Thằng con trời đánh này!”
Thấy cái chén suýt nữa đụng vào người ông cụ, Dương Sơn giận không thể tả.
Ông lập tức xông thẳng vào phòng.
“Mày la hét cái gì hả?”
Dương Sơn nổi giận, ông ta thở hổn hển khiến bộ ngực theo đó phập phồng, lớn tiếng quát.
Ông ta tức giận vì thằng oắt con này gây ra rắc rối lớn như vậy, nếu như không phải Tiểu Kiệt hỗ trợ, sợ là cả nhà họ Dương cũng sẽ bị liên lụy.
“Học hành không nên thân! Mày đến khu đèn đỏ làm gì?”
Dương Sơn vừa vào đã chửi ầm lên, dọa Dương Kiếm ngơ ngác, trong phút chốc, anh ta không nói được câu nào.
Đúng vậy, nếu như lúc trước anh ra không đến khu đèn đỏ, thì giờ đã không như vậy.
Anh ta từ từ cúi đầu, bất giác nhìn thấy một cái chân của mình đã…
Sợ làm bố mình tức giận, Dương Kiếm lẳng lặng chảy nước mắt.
Vào sau, nhìn thấy cháu trai của mình như vậy, Dương Chấn Hoa cau chặt mày, ông quay sang nói với Dương Sơn đang gầm lên: “Con ra ngoài trước đi, cháu vừa tỉnh, không chịu được kích thích!”
Nghe vậy, trong mắt Dương Sơn thoáng qua một tia lo lắng, sau đó xoay người đi ra cửa.
Dương Sơn đi rồi, Dương Kiếm không nhịn được nữa, nước mắt trào ra, trông vô cùng đau khổ.
“Ông nội…chân của cháu…chân của cháu…”
“Được rồi, cháu ngoan, không có việc gì đâu, không sao nữa rồi”.
Dương Chấn Hoa ôm lấy Dương Kiếm, nhẹ giọng an ủi.
“Đừng trách bố cháu, nó tức giận như vậy cũng đúng thôi, chuyện lần này nếu không phải nhờ Tiểu Kiệt, chỉ sợ cháu đã sớm mất mạng rồi!”
“Mạng của cháu là do Tiểu Kiệt cứu về đấy!”
Dương Kiếm lau nước mắt, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
Chẳng lẽ nhờ cuộc gọi kia, em rể tương lai thật sự đến cứu mình sao?
“Nó không chỉ cứu mạng của cháu, mà còn giúp cháu báo được thù”.
“Cháu còn nhớ Mạnh Long chứ, đã bị Tiểu Kiệt đạp gãy hai chân, nhà họ Mạnh cũng không còn…”
Dương Kiếm im lặng nghe, rơi vào trầm tư.
Nhà họ Mạnh…đã không còn!
Đó là năng lực của nhà họ Lý giàu có bậc nhất thủ đô sao?
“Cháu đang nghĩ gì đó? Tiểu Kiệt còn đích thân đi mua thuốc để điều trị chân cho cháu, nó và em cháu đã không ngủ nghỉ suốt hai ngày rồi, cháu xem, cháu đã gây rắc rối thế nào…”
“Cháu…cháu…”, Dương Kiếm cúi đầu, không khỏi nghĩ đến thái độ của mình đối với Vu Kiệt khi ở Giang Thành.
Em gái Cẩm Tú của anh ta có thể gặp được Vu Kiệt, đó chính là hạnh phúc lớn lao của con bé.
Và cũng là may mắn của anh ta.
Càng là phúc của nhà họ Dương.
…
Sau khi máy bay hạ cánh, Vu Kiệt cùng Dương Cẩm Tú không đi thẳng về nhà, mà đến cửa hàng dược liệu lớn nhất Ninh Thành.
Vu Kiệt biết nếu muốn chân Dương Kiếm khỏi hẳn, còn cần một thứ dược liệu cực tốt.
Loại dược liệu này có mua được hay không e là phải trông chờ vào vận may, bởi vì nó rất hiếm có.
Đi vào cửa hàng dược liệu, phải mất một lúc lâu xếp hàng chờ mua.
Dương Cẩm Tú có hơi mệt, cả người cô căng cứng.
Thấy vậy, Vu Kiệt tỏ vẻ lo lắng.
“Mệt à? Em ngồi xuống chờ anh một lát, anh đi mua nước cho em”.
Sau đó đỡ cô ngồi xuống, rồi chạy ra cửa.
Nhưng đến khi Vu Kiệt quay lại, cảnh tượng trước mắt khiến anh sầm mặt, trên trán nổi gân xanh.
Một gã đàn ông cao lớn đang nắm chặt tay Dương Cẩm Tú.
“Đồ ti tiện, ông mày muốn chen ngang đó, mày tính sao hả? Có giỏi thì đánh tao đi?”
Hóa ra là ngay khi Vu Kiệt ra ngoài thì đã sắp đến lượt bọn họ.
Thế nhưng gã cao to này lại ngang ngược chen hàng, đẩy Dương Cẩm Tú ra.
Dương Cẩm Tú trợn trừng mắt, tỏ vẻ không phục: “Anh…anh chen ngang như vậy mà đúng à? Rõ ràng là bạn trai tôi xếp hàng, anh…”
“Anh cái gì mà anh!”, gã cao to quát lên, dùng sức hất tay.
“Đồ ti tiện! Mẹ kiếp, rõ ràng là tao xếp hàng trước, mày cút sang một bên cho tao!”
Dương Cẩm Tú vốn đang mệt, nào có sức chống lại lực đẩy của gã cao to kia, cô lập tức bị hất ngã, đầu đập xuống đất.
Đầu cô bị đụng sưng to lên, dùng mắt thường có thể thấy được.
“Cẩm Tú!”
Muốn chết!
Ánh mắt Vu Kiệt lạnh xuống, thoáng cái đã chen đến trước mặt gã cao to kia.
“Bốp!”
Chỉ một đấm, gã nọ bị đánh văng ra xa hơn mười mét, nện một cú trời giáng xuống đất, sau đó còn lăn thêm mấy vòng.
Trông gã vô cùng buồn cười, thấy thế, mấy trăm người trong hành lang lục tục vây lại xem trò vui.
“Xin lỗi cho tôi!”
Vu Kiệt gầm lên, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Sau khi trụ vững lại, gã cao to cảm thấy ngực đau đớn khó tả, gã đanh mặt vì giận, đứng lên, hung ác nhìn thẳng vào Vu Kiệt.
“Hừ! Muốn tao xin lỗi à, mày là bạn trai của con đàn bà ti tiện kia hả, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa lại dám gây chuyện với tao à?”
Gã cao to tỏ vẻ xem thường, không để tên nhóc trước mặt vào mắt. Từ trước đến nay, với cái thân hình bò mộng này, chỉ có gã ngang ngược làm càn, đã khi nào bị người ta làm nhục như vậy chứ!
Nghe cái tên khốn không biết tốt xấu nhục mạ Cẩm Tú, mặt Vu Kiệt tối sầm, hai nắm đấm bắt đầu siết chặt.
Gã cao to gầm lên, bước về phía Vu Kiệt, tuy nói một đấm của tên nhóc này quả thực khiến gã rất kinh ngạc, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, thể diện không thể mất được, gã ngạo mạn nói: “Mẹ kiếp, hôm nay tao sẽ dạy cho mày biết…”
Nói xong, gã vung nắm đấm về phía Vu Kiệt.
Nhưng không ngờ, ngay lúc đó…
“Dừng lại cho tôi!”
Một giọng nói uy nghiêm vọng đến từ cửa ra vào.