Chương 28: Say rượu
Dương Cẩm Tú mang theo tâm trạng lo lắng không yên rời khỏi bãi đỗ xe, tới thang máy lên quán bar trên tầng hai.
Dưới bầu trời đêm ở bờ biển, một ngọn đèn đường chiếu sáng mặt biển, sóng nước sáng như bạc từng đợt ập tới, khiến mặt biển lăn tăn, gió biển cũng nương theo đó thổi tới.
Ở bờ biển hầu như toàn là những người trẻ tuổi thích lướt sóng, bọn bọ đang ngồi vây quanh đống lửa, vừa nướng đồ vừa nói chuyện phiếm.
Còn người trong quán rượu, nếu so với số lượng người ngoài bờ biển thì nhiều hơn gấp đôi. Vì dù sao có thể tới đây đều là cậu ấm nổi danh trong giới ở Giang Thành.
Sau mấy phút, Dương Cẩm Tú đi vào quán bar!
Tìm một người ở nơi lớn thế này thì thật sự không dễ.
Nhưng không có cách nào khác, Dương Cẩm Tú đành phải tìm từng chỗ một. Nếu không tìm thấy Vu Kiệt thì cô chỉ có thể quay về Ninh Thành.
Lúc này Hoa Nhiên cũng dẫn Mạnh Như đến quán bar. Dựa theo hàng ghế ngồi đã đặt trước, bọn họ nhìn thấy Lãnh Trầm đang ngồi bắt chéo hai chân trên ghế salon, tay đang vân vê một ly rượu vang. Bên cạnh đương nhiên cũng có một người đẹp trang điểm cực kỳ thanh thuần, dáng người vô cùng quyến rũ.
“Anh Lãnh, nhóm anh Hoa đã đến…”, Lộ Tinh Hàn tựa như thổi hơi nói bên tai Lãnh Trầm.
“Uầy…”
Ba cậu ấm chưa từng trải đời đi theo Hoa Nhiên tới đây, vừa nhìn thấy Lộ Tinh Hàn thì ánh mắt lập tức sững sờ.
Vẻ đẹp này!
Vóc người này!
Ngay cả một vài ngôi sao lớn và người mẫu cực kỳ nổi tiếng cũng không bằng được cô ta, nếu có thể cùng cô ta hưởng thụ một đêm, thì có tốn bao nhiêu tiền cũng cam lòng.
Đáng tiếc đây lại là con mồi mà Hoa Nhiên đã nhắm trúng.
Đồng thời ánh mắt Lộ Tinh Hàn nhìn Hoa Nhiên cũng tràn đầy tính xâm lược, gã là cậu chủ nhà họ Hoa, gia tộc hạng hai ở Giang Thành, có cùng đẳng cấp với Lãnh Trầm. Nếu có thể gả vào nhà họ Hoa thì cả đời này có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi!
May mắn cô ta nịnh nọt được Lãnh Trầm, nếu không hôm nay sẽ không có được cơ hội này.
Lãnh Trầm chậm rãi mở mắt: “Anh Hoa đến rồi hả, Mau ngồi đi! Phục vụ, cho năm chai Whiskey”.
Gã vỗ tay một tiếng, phục vụ quán bar vội vàng mang năm chia Whiskey cao cấp nước ngoài đã chuẩn bị trước đó lên. Lãnh Trầm lấy một chai ra, rót đầy năm ly trước.
Hoa Nhiên ngồi vào vị trí đối diện gã: “Hôm nay anh Lãnh đúng là có nhã hứng, sao lại muốn mời tôi uống rượu thế? Chắc không phải đã theo đuổi được người đẹp của tập đoàn Cao Thị, chủ tịch Cao Vũ Xương kia rồi chứ?”
Lãnh Trầm cười ngượng, gã xua tay nói: “Đừng nói nữa, hai ngày nay tôi bị em trai của thằng ở rể nhà Cao Vũ Xương làm phiền muốn chết rồi, nào có rảnh rỗi theo đuổi Cao Vũ Xương chứ!”
“Em trai của thằng ở rể đó?”, Hoa Nhiên dừng một chút, sau đó hỏi: “Em trai của tên vô dụng Vu Sơn hả?”
“Đúng rồi!”
Ánh mắt Lãnh Trầm lạnh xuống.
“Vậy sao? Tôi muốn nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thằng em trai của một tên vô dụng mà còn dám động vào ông lớn như anh Lãnh. Thế Cao Vũ Xương không sợ đắc tội nhà họ Lãnh à?”, Hoa Nhiên hỏi ngược lại, trong lòng gã tràn đầy vẻ khinh thường, gã đã khó chịu với tên ở rể ăn cơm chùa ở nhà họ Cao từ lâu rồi. Giờ vừa nghe là em trai của anh ta đắc tội với Lãnh Trầm, thì Hoa Nhiên lập tức tỏ thái độ muốn đánh đấm một phen.
“Bỏ đi, loại tôm tép mà thôi. Hơn nữa sáng sớm thằng oắt này còn chạy trốn mất, bây giờ không biết đang ở đâu…”
“Chạy trốn hả?”
Lộ Tinh Hàn vừa thấy có có cơ hội mở miệng thì lập tức nói tiếp: “Đúng vậy anh Hoa, cái tên Vu Kiệt gây hấn với anh Lãnh xong thì sáng sớm hôm nay đã đưa thư từ chức, rồi chạy mất hút. Đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu, chắc hẳn là sợ bị anh Lãnh xử lý rồi”.
“Cái gì?”
Hoa Nhiên cười ha hả: “Sợ tới vậy sao! Quả nhiên là đồ vô dụng, giống y anh trai của nó, đều cực kỳ vô dụng. Anh Lãnh, chúng ta uống rượu đi, chớ tức giận vì hạng tầm thường như thế, sẽ ảnh hưởng tâm trạng của anh em chúng ta”.
“Được”, Lãnh Trầm bưng ly rượu lên. Ánh mắt nhìn về phía vài người trẻ tuổi sau lưng Hoa Nhiên, sau đó vẫy tay nói: “Mấy cậu cũng đừng khách sáo. Nếu các cậu là bạn của anh Hoa dẫn đến thì cũng chính là anh em của Lãnh Trầm tôi. Hôm nay ngồi xuống uống rượu với nhau, sau này có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu”.
“Cảm ơn anh Lãnh”.
“Anh Lãnh rộng lượng quá”.
“Ha ha ha!”, Lãnh Trầm đắm chìm trong cảm giác được người ta thổi phồng, rượu mời vừa lên đầu đã chỉ vào toàn bộ quán bar nói: “Các cậu gọi tôi một tiếng anh Lãnh rồi thì tôi cũng không thể bạc đãi các cậu được. Tôi nói luôn, chỉ cần các cậu thích cô em nào trong quán rượu này. Lãnh Trầm tôi chỉ cần một câu sẽ khiến bọn họ ngoan ngoãn đến phòng chờ các cậu. Tất cả người đẹp ở đây tùy các cậu chọn”.
Con người ấy mà, hễ uống rượu thì lập tức khoác lác, nhất là cậu ấm vốn có bối cảnh ưu việt nữa.
Đương nhiên một khi đã say thì hiển nhiên nói gì cũng tin được.
Sau vài chén rượu lót bụng thì cả Hoa Nhiên lẫn đám người Mạnh Như đều uống như điên cuồng.
Lộ Tinh Hàn mượn cơ hội di chuyển đến bên cạnh Hoa Nhiên, bưng chén rượu lên đút cho Hoa Nhiên uống. Ánh mắt hai người gần như sắp ma sát ra tia lửa.
Chẳng được bao lâu thì khuôn mặt Mạnh Như đã phiếm hồng.
Do gia đình quản giáo rất nghiêm nên gã ta vốn không thể tới quán bar đêm, tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng không đáp ứng đủ cho gã ta tiêu xài như vậy. Không uống thì không sao, nhưng vừa uống thì cả người đều chợt loạng choạng. Sau khi đã uống quá nhiều thì gã ta đứng dậy tươi cười nói.
“Anh Lãnh, anh Hoa, ngại quá, tôi…tôi đi WC đã nhé. Các anh uống, các anh uống đi…”
“Được, về sớm nhé!”
“Được!”
Mạnh Như nhấc quần nhanh chóng chạy tới WC. Được phục vụ chỉ dẫn, gã ta khập khiễng bước vào xả lũ, sau đó lại đi ra ngoài.
Giờ phút này ý thức của gã ta hoàn toàn rơi vào trạng thái say khướt, nhìn cái gì cũng đều lờ mờ. Đi trên đường cũng không dễ dàng cho lắm.
Ngay khi gã ta vừa đi ra vài bước thì trong tầm mắt hiện ra một bóng dáng xinh đẹp giống như tiên nữ hạ phàm. Bóng dáng này in sâu vào trong mắt gã ta.
Cả người gã ta run lên, giống như rơi vào trong đám mây.
“Đẹp…đẹp quá…”, gã ta há mồm, cổ họng khô khốc đến kỳ lạ.
Váy liền màu trắng!
Khí chất giống như hoa sen.
Còn cả gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn kia nữa.
Gã ta không thể nhịn được.
“Cô em ơi, này này. Để cho anh đây ôm cưng một cái…”, Mạnh Như không quan tâm được nhiều như vậy, gã ta độc thân hơn hai mươi năm, đã muốn được chơi một trận thỏa thích từ lâu rồi. Hôm nay ỷ có Hoa Nhiên và Lãnh Trầm ở đây làm chỗ dựa, nên lá gan lúc này cũng to hơn.
Vừa mới nói xong thì gã ta đã nhào tới giống như hổ đói.
“Này! Anh là ai vậy! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Dương Cẩm Tú đang tìm kiếm bóng dáng Vu Kiệt, nên khi cô quay người lại thì không kịp phản ứng nữa rồi. Có một kẻ say nhào về phía cô, rồi dùng tay ôm lấy cô.
“Anh buông ra cho tôi! Buông ra! Có ai không! Mau tới giúp tôi với! Cái tên này…”, Dương Cẩm Tú luống cuống, cô hoàn toàn chưa từng gặp phải tình huống này.
Mấu chốt là cái thằng cha này đã ôm còn chưa tính, còn muốn dí sát miệng vào.
Sức lực của gã ta rất lớn.
Dương Cẩm Tú dốc sức liều mạng giãy giụa.
“Anh thả tôi ra! Á! Cứu mạng!”