Chương 177: Trận chiến bắt đầu 1
Có một con dao, xuyên qua cổ của một thanh niên mũi cao, tóc vàng, mặc vest.
Máu từ vết dao giữa cổ từ từ chảy xuống, như dòng suối nhỏ giữa vách núi, nhuộm đỏ bộ vest đắt đỏ giá trị đến mấy chục ngàn của người thanh niên.
Đây là một thị trấn nông thôn cách làng chài khoảng 10km, bốn bề xung quanh đều là núi, dọc hai bên đường lớn đều là cối xay gió, sống ở đây chủ yếu là những hộ gia đình nông dân, thường ngày trải qua cuộc sống thong thả hoà nhập với thiên nhiên “buổi chiều hái cúc dưới hàng rào ngắm nhìn núi Nam ngay trước mắt”*, ở đây có một con đường, đi thẳng ra đường cao tốc.
* “Thái cúc đông ly hạ/ Du nhiên kiến Nam sơn”. Là câu thơ trong bài thơ Ẩm tửu kỳ 05 của nhà thơ Đào Tiềm – nhà thơ nổi tiếng của Hoa Hạ dưới thời Đông Tấn. Bài thơ này thể hiện quan niệm nghệ thuật và phong vị về cuộc sống ẩn dật bằng ngôn ngữ bình dị, chất phác.
Mà hôm nay, những người già đang vác cuốc này nhìn thấy một người lạ đeo mặt nạ đen, cầm dao chặt củi, chém giết một người đeo kính râm cũng không thường xuất hiện ở đây, họ đều vô cùng hoảng sợ nên đã bỏ chạy, trốn vào trong nhà của mình!
Bọn họ bị dọa sợ rồi!
Trên thực tế, không chỉ có một người!
Còn có năm người khác mười phút trước đã bị Hoàng Kiến Thành tự tay giết chết, đặt ở một nơi dễ thấy.
Đây là lần đầu tiên sau hai mươi lăm năm đến thành phố này ông ta rút dao ra khỏi thắt lưng.
Là người lớn tuổi nhất trong Đệ Nhất, ông ta có một câu khẩu hiệu thuộc về riêng mình.
“Tôi có một cây dao, bảo vệ giấc ngủ của vợ con!”
Khi vợ con còn đang ngủ say, ông ta đã dậy làm việc.
Sau hơn hai mươi năm, tài năng ẩn sâu trong người ông ta lại lần nữa được dùng đến, Hoàng Kiến Thành cảm thấy kỹ thuật có chút gượng gạo, ông ta lắc lắc cánh tay, nhìn những xác chết người ngoại quốc với vẻ hơi thương cảm, nhưng nghĩ đến Đệ Nhất năm đó khi mới thành lập, ánh mắt của ông ta, lại lộ ra ánh sáng rực rỡ.
Để người dân được sống dưới ánh mặt trời, những thứ đen tối, bẩn thỉu, vô liêm sỉ này, để mấy người chúng tôi gánh chịu là được rồi.
Mà việc hôm nay ông ta phải làm rất đơn giản, đưa người thanh niên đó đến thủ đô Lập Kiên, tiến đến gia tộc Rothschild!
So với việc mà người thanh niên kia sắp thực hiện, việc ông ta làm, chỉ như một giọt nước đổ vào biển, người thanh niên kia sắp phải đối mặt, là một lũ tội ác trùng trùng, hành động liều lĩnh và coi thường pháp luật.
Vừa nghĩ ông ta vừa tính toán thời gian, lấy ra điện thoại di động: “Có thể bắt đầu rồi!”
Ở đầu dây bên kia, Vu Kiệt nhận được thông báo, từ trong một căn phòng nhỏ hẹp ở thị trấn nhỏ bước ra, bước chân của anh rất nhẹ nhàng, không muốn đánh thức người phụ nữ ở gian phòng bên cạnh.
Anh cầm điện thoại di động, trả lời: “Cảm ơn!”
“Theo kế hoạch đã định, đi từ làng chài sau núi, có một con đường thủy dẫn thẳng ra hồ nước lớn ở bên cạnh ngã tư cao tốc, ở đó có con đường bí mật mà trước đó tôi đã đào, Lang Vương, đi đường cẩn thận!”
“Hoa có ngày nở lại, người có lúc phải chia tay, tôi là Vu Kiệt!”
Hoàng Kiến Thành đột nhiên dừng bước, mắt hơi nhíu lại, nhìn về phía trước, trên đường đèo cách đó vài km, ông ta nhìn thấy mấy chiếc xe tải lớn đang thần tốc tiến về phía thị trấn nông thôn.
Đến rồi!
Mà sau khi nghe thấy lời Vu Kiệt nói, khóe miệng Hoàng Kiến Thành nở một nụ cười nhân hậu: “12h đêm gặp, tôi đợi cậu trở về!”
“Được.”
Nói xong, Vu Kiệt ngắt điện thoại, bắt đầu hành động.
Nhiệm vụ của Hoàng Kiến Thành rất đơn giản, thu hút sự chú ý của những người bảo vệ của gia tộc Rothschild, vì vậy sáng sớm, ông ta liền bắt một chiếc mô tô bên đường đi đến thị trấn nông thôn.
Chỗ này là một cái ngã tư cao tốc nhất định phải đi qua, cũng là nơi gia tộc Rothschild cử người lục soát kĩ càng nhất, cách làng chài nhỏ cũng khoảng 10km.
Bắt đầu ra tay từ đây, một khi tin tức truyền về đến gia tộc Rothschild, bên đó nhất định sẽ cho rằng, Vu Kiệt xuất hiện ở đây, còn có dự định từ đây lên cao tốc, như vậy, sẽ có một lượng lớn nhận lực bị ràng buộc ở đây trong thời gian ngắn.
Bằng cách đó, bọn họ sẽ lơ là cảnh giác!
Dưới thời Hoa Hạ cổ đại, kế hoạch này có một cái tên tràn đầy trí tuệ – Điệu hổ li sơn!
Mà việc ông ta phải làm bây giờ, là lôi kéo sự chú ý của nhóm người đến chi viện này, kéo dài thời gian ở đây năm tiếng đồng hồ, thu hút càng nhiều người đến đây.
Cho đến khi, Vu Kiệt đi qua ngã tư cao tốc an toàn, tiến vào khu vực thủ đô Lập Kiên!
…
…
Ở bên kia, thời gian sau khi hai tin tức kia truyền đến, đã qua hai tiếng đồng hồ.
Eisen và người phụ nữ đeo mặt nạ đứng trong văn phòng, trên bàn đang bày ra một tờ bản đồ phạm vi hơn 100km quanh khu vực gần đó.
“Báo cáo ông chủ, người của chúng ta đã đi đến thị trấn nông thôn, trên đường đi không bắt gặp bất cứ người nào khả nghi, trước mắt, chính thức bắt đầu hành động tra xét!”
Một người thanh niên tóc đỏ mặc vest đi tới, bẩm báo tin tức mới nhất cho Eisen.
Thời khắc tin tức về cái chết của năm người bảo vệ ở thị trấn nông thôn truyền đến, trận chiến thực sự bắt đầu.
Vu Kiệt đến rồi!
Lang Vương mà bọn họ ngày đêm mong nhớ – đã đến!
Eisen, ông ta muốn chặt đầu người đàn ông này, giết sống, tế trước bia mộ của con gái ông ta!
“Tôi biết rồi!” Eisen vẻ mặt nghiêm túc: “Tất cả mọi người nhớ lấy cho tôi, nếu như phát hiện ra tung tích của hắn, trong điều kiện không tổn thương đến tính mạng, có thể nổ súng, nhất định phải bắt sống hắn trong thời gian ngắn nhất.”
“Vâng!”
Thanh niên tóc đỏ lui ra ngoài.
“Ông chắc chắn hắn ở thị trấn nông thôn?”
Người phụ nữ đeo mặt nạ, ánh mắt âm trầm hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ, như đang có điều suy nghĩ.
“Nếu không phải hắn, thì ai đã giết năm người bảo vệ của tôi, cô đừng quên, đây không phải Hoa Hạ, không có ai nguyện ý giúp hắn!”
“Ông đã từng nghĩ, hắn đến thị trấn nông thôn bằng cách nào chưa?”, người phụ nữ đeo mặt nạ lại hỏi.
Câu hỏi này, tức thì, Eisen không biết phải trả lời như thế nào.
Trong lòng ông ta cảm thấy kỳ quái, hỏi lại: “Ý của cô là?”
“Ông nghĩ xem, bất kể là sân bay, hay bến tàu, tất cả mọi con đường đều bị người của ông, người của tôi giám sát, nhưng đến một chút tin tức của hắn ta cũng không có. Mà bây giờ, hắn lại xuất hiện một cách bất thình lình, còn ở thị trấn nông thôn giết người của ông!”
“Lang Vương trong ấn tượng của tôi, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện đánh rắn động cỏ như thế này, tôi thật lòng khuyên ông, đừng đánh giá thấp năng lực của hắn, coi thường hắn, nếu không cơn ác mộng của ông sẽ bắt đầu đấy!”
Người phụ nữ đeo mặt nạ thật sự không nói quá.
Nhưng lời nói này qua tai Eisen lại giống như là đang chê cười sự kém cỏi của ông ta.
Đối mặt với tình hình trước mắt, Eisen cố nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, chỉ cần bắt được Vu Kiệt, ông ta có thể làm bất cứ điều gì, vì vậy ông ta nói: “Vậy nghe theo lời cô nói, tôi đi xử lí chuyện quán bar, ở đây giao cho cô.”
“Được!”
Người phụ nữ gật gật đầu.
Eisen nói xong, quay người đi ra cửa, đột nhiên ông ta quay lại, hỏi: “Hình như tôi còn chưa hỏi tên của cô!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!