Yamaguchi Harayo cười lạnh, lần nữa vung nắm đấm.
Ngoài phòng.
Những nơi Vu Kiệt đi qua, tất cả mọi người đều té xuống đấy, không ngừng lăn lộn.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, tay chân đứt gãy, đau đớn như muốn xé rách.
Cả cái hành lang tựa như địa ngục trần gian.
Vu Kiệt chộp lấy cổ một tên võ sĩ, lúc này, anh cũng đã đi đến căn phòng cuối cùng.
Anh dùng một tay ném tên võ sĩ kia về phía cửa phòng.
“Rầm!”
Âm thanh cực lớn tựa như tiếng sấm giữa trời quang.
Lúc này, tất cả người trong phòng đều đứng ngây ra.
Trong phòng.
Yamaguchi Harayo đang đánh Tần Hiểu Lam lập tức giật nảy mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Hai mắt hắn ta híp lại: “Ai vừa xô cửa? Không phải đã nói bảo vệ cửa ra vào, không cho ai xông vô à?”
Một võ sĩ lập tức nói: “Thiếu chủ, để tôi đi xem!”
Sau đó, hắn ta vội vàng đi ra cửa, vừa mở cửa, ngẩng đầu lên thì thấy một đôi mặt lạnh lẽo tựa như loài sói cô độc.
Tên kia bị dọa lui một bước, cả người run lẩy bẩy.
Cứ như nhìn thấy địa ngục vậy.
Cùng lúc đó, Dương Cẩm Tú vẫn luôn bị khống chế lập tức cảm thấy an tâm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ của cô càng lộ rõ sự uất ức, ánh mắt hướng về phía Vu Kiệt.
“Anh Kiệt, chị Hiểu Lam, chị ấy… chị ấy…”
"Chó ở đâu chạy đến đây vậy? Không thấy người của tổ chức Yamaguchi đang làm việc à? Cút ngay cho ông!"
Yamaguchi Harayo thấy một người đàn ông đi tới, lập tức tức giận quát lớn.
Vu Kiệt không thèm để ý, ánh mắt anh tập trung về phía Tần Hiểu Lam đang cuộn tròn trên mặt đất.
Khuôn mặt cô ta bị bầm tím vài chỗ, máu từ khóe miệng chảy ra, trên mặt đất đọng thành vũng nhỏ, trông vô cùng nổi bật.
Đôi mắt uể oải của cô ta đang nhìn chằm chằm Vu Kiệt, khóe miệng giật giật nhưng lại không nói nên lời.
Nhưng xét từ hình dạng của khuôn miệng thì dường như đang nói: Cậu chủ, mau chạy đi!
Sắc mặt Vu Kiệt bỗng trở nên u ám, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!