“Dù sao, thiếu chủ nhà tôi cũng rất thích hai người cùng một lúc, anh ấy nói vậy càng tốt!”
Tên võ sĩ kia cười một cách dâm đãng, liếm liếm mép, hắn ta liên tục dùng ánh mắt xấu xa để nhìn Tần Hiểu Lam.
Hắn ta biết rõ đối với những chuyện thế này, thiếu chủ nhà mình đối xử với đám thủ hạ rất tốt.
Cô nàng cực phẩm kia chắc bọn họ không có cơ hội đâu, nhưng cô nàng xinh đẹp này thì có lẽ vẫn có thể.
Dương Cẩm Tú cũng có hơi nghi hoặc, quay sang nhìn Tần Hiểu Lam.
“Chị Hiểu Lam, sao người của tổ chức Yamaguchi lại ở đây?”
“Đừng lo lắng, không có việc gì đâu!”
Tần Hiểu Lam an ủi cô, sau đó ngẩng đầu nhìn tên võ sĩ kia bằng ánh mắt lạnh như băng.
“Cút!”
Cô ta quát to, thể hiện sự tức giận, khiến cả căn phòng phút chốc trở nên lạnh lẽo.
“Cô nói gì?”
Tên võ sĩ kia lăm lăm đao trong tay, uy hiếp rõ rệt.
“Tôi nói… Cút!”
Tần Hiểu Lam quát lớn.
Sắc mặt tên võ sĩ kia trở nên âm u.
“Cô đừng có rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt”.
“Hừ!”
Tần Hiểu Lam lạnh giọng nói: “Nhắn tên thiếu chủ Yamaguchi kia là đừng có đi tìm chết, tổ chức Yamaguchi chưa phải lớn nhất Đông Thành này đâu, tốt nhất nên biết điều một chút!”
Những lời này khiến tên võ sĩ kia nổi giận.
“Được lắm, cô chờ đó cho tôi! Dám đắc tội với tổ chức Yamaguchi, cô chờ mà chịu tội đi!”
Nói xong, hắn ta liền xoay người bỏ đi.
Trong một căn phòng xa hoa khác.
“Rầm!”
Yamaguchi Harayo tức giận nhìn chằm chằm vào tên võ sĩ kia.
“Cô ta dám nói tổ chức Yamaguchi không phải lớn nhất ở Đông Thành?”