Yamaguchi Shizuka vội giải thích: “Chú Matsumoto, tôi thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, tôi cho rằng Ichiro có thể toàn thắng trở về, dù sao đó cũng chỉ là một tên Hoa Hạ mà thôi, ai ngờ…”
Giọng cô ta ngày càng nhỏ, dần dần im bặt.
“Theo tôi thấy, chắc cô cảm thấy phiền khi thằng bé cứ đeo bám mình nên đã nghĩ cách khiến nó đi chịu chết thì đúng hơn!”
Matsumoto Akira siết chặt tay Yamaguchi Shizuka, cô ta lập tức nhăn nhó vì đau.
“Không phải, chú Matsumoto, xin hãy tin tôi, tôi thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy!”
“Tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì để bù đắp cho chú!”
Yamaguchi Shizuka không ngừng cầu khẩn, mắt cô ta đã rươm rướm.
Từ nhỏ, cô đã rất e sợ người đàn ông này.
Matsumoto Akira dùng sức lôi Yamaguchi Shizuka đến gần mình hơn.
“Tôi không chấp nhận! Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần gì dùng đến bạo lực!”
Đối mặt với cơn giận của Matsumoto Akira, Yamaguchi Shizuka càng thêm hoảng sợ, nước mắt lăn dài trên gò má.
Hai mắt cô ta đỏ bừng: “Vậy… vậy chú muốn gì?”
“Đương nhiên tôi muốn một cái giá xứng đáng!”
Matsumoto Akira hét vào mặt Yamaguchi Shizuka khiến nước miếng văng đầy mặt cô ta.
Yamaguchi Shizuka không dám lau mà hoảng sợ nói: “Chú Matsumoto, tôi bằng lòng dùng tiền để bồi thường, tôi có cổ phần của tập đoàn Yamaguchi, tôi sẽ chuyển tất cả cho chú, cầu xin chú, xin chú đừng tức giận nữa!”
“Tiền ư? Tiền có thể mua mạng con tôi ư?”
Matsumoto Akira cau mày, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Vậy thì tôi… tôi cho chú biệt thự của tôi, máy bay tư nhân cùng xe thể thao, tất cả đều cho chú. Đây là lời xin lỗi của tôi, cầu xin chú hãy nhận lấy!”, Yamaguchi Shizuka khóc lóc cầu xin.
Cô ta chưa từng thê thảm đến như vậy, nhưng khi đối mặt với người đàn ông này, cô ta thật sự sợ.
Matsumoto Akira híp mắt nhìn cô gái trước mặt, lạnh giọng hỏi: “Tôi hỏi cô, cô nghĩ làm như vậy thì con tôi có thể trở về được à?”