Có lẽ sự nhu nhược của họ mới khiến cho người nước Tịch nghĩ rằng Hoa Hạ dễ bị ức hiếp!
Ngay lúc đó…
Vu Kiệt từ từ cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại trên thi thể của hai võ sĩ truyền thừa.
“Chúng ta phải tự lực tự cường”.
Dứt lời, mọi người trong Thượng Võ đường đều nao nao trong lòng.
Lời này chính là nói cho bọn họ nghe!
Nếu phải đối mặt với kẻ thù âm hiểm hơn, tàn nhẫn hơn mà bản thân không đủ thực lực, thì cũng tuyệt đối không có bất cứ cơ hội nào để phản kháng.
Đôi đồng tử của Vu Kiệt lóe lên sáng rực.
Trong tim anh có vô vàn cảm khái.
Nắm đấm cứng cỏi mới là chân lý vững vàng nhất!
Lạc hậu sẽ bị đào thải, yếu đuối sẽ bị coi khinh!
Đó mãi mãi là chân lý bất biến, cũng là chân lý mà đã là người Hoa Hạ thì đều phải hiểu rõ!
Họ đã trải qua mấy trăm năm vùng vẫy trong áp bức bóc lột, lội qua xương thịt của biết bao người đi trước mới đến được thời đại này.
Bây giờ họ đã đủ sức vươn vai bình đẳng với những quốc gia khác, nhưng bên cạnh đó càng cần phải nâng cao thực lực bản thân!
Không thể để cho những người đi trước phải thất vọng!
“Không được làm nhục nhã Hoa Hạ, chúng ta phải tự lực tự cường!”
Những lời này của Vu Kiệt cũng khiến những ai đang chảy dòng máu Hoa Hạ trong người đứng ở nơi này không khỏi nhiệt huyết dâng trào.
“Bốp bốp bốp bốp…”
Một Hoa Kiều đứng dưới võ đài hai mắt đỏ bừng hào hứng vỗ tay.
Âm thanh ấy lan tỏa sang tất cả mọi người, ai nấy đều vỗ tay nhiệt tình.
Quai hàm La Chí Cường hơi bạnh ra, ông ta nghiến răng kềm chế, ánh mắt kiên định.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!