“Hai mươi năm trước, trong sự kiện lần đó, ba sư đệ của tao đã bị bọn mày cắt cổ!”
“Nếu đã tính sổ thì phải tính cho rõ ràng, tính thật kỹ, không bỏ sót dù chỉ một chút!”
Liếc nhìn máu tươi đọng lại trên mặt đất, Phong Thanh Dương không khỏi nhớ đến chuyện năm đó.
Khi đó, ông ta đã tận mắt chứng kiến ba sư đệ của mình bị giết.
Hiện tại, còn phải tiếp tục tính sổ.
“Tao phải giết mày, thứ không biết trời cao đất rộng!”
“Đã bước vào tu vi phong Thánh mà còn lỗ mãng như vậy! Mày không biết chữ chết viết thế nào à?”
Lúc này, Long Ẩn đột nhiên quát lên một tiếng, cơ thể bộc phát khiến xương cốt chấn động phát ra âm thanh giòn giã.
Hai tay ông ta múa may điên cuồng, đại đạo xuất hiện.
Một con rồng màu đen hung hãn bay vọt lên trời, tỏa ra khí tức u ám, hướng thẳng đến Phong Thanh Dương.
Liếc nhìn con rồng đen kia, Phong Thanh Dương có hơi nhíu mày.
Đây là trận chiến cấp độ phong Thánh đầu tiên của ông ta.
Ông ta không sợ hãi, mà cảm thấy hưng phấn.
Nghe nói cảnh giới phong Thánh có thể ngưng tụ đại đạo, đó không chỉ là lời nói suông.
Khả năng kiểm soát sức mạnh của ông ta thậm chí vượt xa sức tưởng tượng, cho nên…
Ông ta rất phấn khích!
Phong Thanh Dương lập tức giơ đoản kiếm trong tay lên.
“Ầm!”
Bỗng nhiên, một thanh đoản kiếm vừa dài vừa rộng, lại vừa sắc bén xuất hiện.
Đây chính là đại đạo của ông ta:
Đến để trảm!
Năm mươi năm trước, từ thời khắc đại tỷ cứu Phong Thanh Dương khỏi đám buôn người và đưa ông ta về, ông ta đã biết lý do mình tồn tại.
Ông ta có người thân, đại tỷ xem ông ta như người một nhà, coi là em trai.
Ông ta có đồng môn, mọi người luôn quan tâm chia sẻ, cùng nhau luyện công, cùng nhau chịu phạt.
Ông ta có sư phụ, người đối xử với ông ta rất tốt, hết lòng dạy dỗ.
Thế nhưng bắt đầu từ ngày đó, tất cả đều thay đổi.
Các sư huynh đệ đồng môn của ông ta chết quá nhiều.
Cũng bởi vì chuyện này mà sư phụ ông ta bị đả kích, hơn thế nữa còn bị tước đoạt tư cách đến Hoa Hạ.
Quan trọng nhất chính là… đại tỷ của ông ta đã chết.
Nhiều người lần lượt rời bỏ ông ta, khiến ông ta không biết phải làm sao.
Hiện tại biết được thiếu chủ vẫn còn, sao có thể không vui cơ chứ?
Nhưng vấn đề là trên thế giới vẫn luôn có rất nhiều người không muốn bạn sống tốt!
Ví dụ như những kẻ trước mắt.
Phong Thanh Dương biết mình muốn làm gì.
Ông ta muốn bảo vệ những người mà mình quý trọng, bất kể đám người kia có mạnh thế nào, cứ chém giết là được.
Đó chính là đại đạo của ông ta!
Ông ta muốn san bằng tất cả vì những người mà mình yêu thương.
“Ầm!”
Đại đạo hóa thành một thanh kiếm chém về phía rồng đen.
Từng đợt năng lượng mạnh mẽ bộc phát giữa không trung, sau đó lan tỏa ra bốn phía.
Con rồng đen kia bị cắt mất một cái vuốt.
“Việc này…”
Long Ẩn kinh hãi, không ngờ người trước mắt chỉ mới tiến vào phong Thánh mà đã có thể gây ra tổn thương đối với đại đạo do ông ta hình thành.
“Cẩn thận, người này không tầm thường!”
Tiên Hạc bình tĩnh nói.
“Có gì không tầm thường, chỉ là một tên phong Thánh mới đột phá mà thôi!”, Long Ẩn tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Tiên Hạc lắc đầu, nhìn chằm chằm phía trước và nói: “Không phải, bởi vì tên này không muốn sống!”
Long Ẩn mấp máy môi, không biết nên nói gì cho phải.
Không muốn sống?
Nói đùa à?
Tuy nhiên, nếu ông ta có thể thấy được cảnh tượng Phong Thanh Dương chiến đấu cùng Lưu Hỏa thì e là sẽ lập tức thay đổi suy nghĩ.
Lúc này, đoản kiếm trong tay Phong Thanh Dương vẫn tiếp tục bổ xuống.
Rồng đen của Long Ẩn đã bị chém đứt một vuốt, thế nhưng Phong Thanh Dương vẫn không có ý định dừng lại.
Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác sợ hãi bất giác ập đến.
Không đúng!
Mục đích đến đây của Phong Thanh Dương rất rõ ràng, đó chính là báo thù.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!