Nói xong câu đó, ông cụ Lý từ tốn đứng dậy.
Ông cụ duỗi thắt lưng, thở ra một hơi dài.
Sau đó, ông chắp tay sau lưng, ngực ưỡn thẳng, ngẩng cao đầu đi về phía xa.
Thượng Quan Phiệt ngồi phịch xuống bậc thềm, đờ người vì sốc.
Từng giọt từng giọt mồ hôi rơi xuống bậc thềm, sau đó nhanh chóng thấm vào đá.
Hai mắt Thượng Quan Phiệt vô hồn, không thể tin được những điều ông cụ Lý vừa nói.
Cho đến khi ông ta hài lòng thì thôi?
Thượng Quan Phiệt dường như đã mất đi năng lực lý giải khái niệm này rồi.
Cũng như ông ta căn bản không thể hiểu được vì sao mình không đứng dậy nổi.
Ông ta mệt mỏi nhắm hai mắt lại, từ chối nhìn hiện thực rối mù.
Chém không đứt, càng để ý càng rối như mớ bòng bong.
Thượng Quan Phiệt hiểu rất rõ, ông cụ Lý đang cho mình một cơ hội, thế nhưng cơ hội này nắm bắt thế nào đây?
Ông ta suy nghĩ hồi lâu, suy nghĩ rất nhiều.
Nhưng mà ông ta càng suy nghĩ lại càng khổ sở, tâm trạng cũng càng lúc càng lo âu.
“Vì sao? Vì sao chứ?”
Ông ta nện nắm đấm xuống thềm đá, cảm giác đau nhói dội ngược trở lại khiến ông ta buốt óc.
Trong lòng lại lo lắng vô cùng.
Ông ta không thể trơ mắt nhìn gia tộc Thượng Quan bị hủy hoại trong tay mình!
Thượng Quan Phiệt từ từ ngẩng đầu lên, nhìn trời.
Cũng là hướng mà ông cụ Lý vừa rồi đã nhìn.
Ở đó, một vầng thái dương đang tỏa ánh sáng gay gắt đến chói mắt.
Ông ta vẫn còn nhớ, lúc ông cụ Lý nhìn trời, mặt trời vẫn chưa lên cao, chưa chói chang như bây giờ.