Chỉ là… xây dựng lại Lang Nha…
Vu Kiệt nhíu mày, ý nghĩ này khiến tim anh đập nhanh hơn.
“Tôi…”
Dáng vẻ của anh cứ như muốn nói lại thôi.
Vấn đề này… thật khó trả lời!
“Cậu không cần trả lời vội, tôi và cậu có thể trò chuyện!”
Kha Phi Loan mỉm cười và nói.
Vu Kiệt nhíu mày hỏi: “Còn chuyện gì để nói nữa?”
“Thoạt nhìn cậu có vẻ mất kiên nhẫn!”
Kha Phi Loan chợt cười rộ lên, nhưng không khiến người ta cảm thấy hung hăng, vênh váo.
Vu Kiệt cũng không cảm thấy phản cảm cho lắm.
“Lát nữa tôi còn phải đến sân bay đón ông nội tôi”, Vu Kiệt nhắc.
“À, nếu vậy thì ngại quá, dù sao thì chúng tôi cũng không biết kế hoạch của cậu, đành phải tranh thủ khi cậu rảnh rỗi mà thôi!”
Kha Phi Loan giải thích.
Vu Kiệt không đáp mà tiếp tục chờ đợi.
“Vậy để tôi nói ngắn gọn nhé!”
Kha Phi Loan mỉm cười và nói: “Phía Thiên Đình muốn đào tạo cậu trở thành… Lưu Mặc Sinh kế tiếp! Là ông Lưu đấy!”
Ầm!
Trước mắt Vu Kiệt dường như có một cột sét vừa đánh xuống, trong ánh sáng chói lóa, thấp thoáng hình bóng ông cụ kia.
Ông đang đứng chắp tay, quay lưng về phía anh.
Nhớ đến cái chết của Lưu Mặc Sinh, lòng anh tựa như có một trận lũ quét qua, tâm trạng thoáng chốc trở nên nặng nề.
“Bây giờ, cậu nghĩ sao?”
Kha Phi Loan dò hỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!