Không thể không nói, người đẹp thì dù có làm gì cũng đẹp mắt.
Kể cả khóc cũng vậy, nhất là khi làm nũng, càng khiến đàn ông khó mà chịu nổi.
Cả người Thượng Quan Bắc run lên, hắn ta lập tức nhìn về phía Vu Kiệt.
Trong mắt hắn ta mang theo lửa giận ngập trời.
Chính người đàn ông trước mắt này đã hủy đi tất cả của hắn ta.
Thượng Quan Bắc hiểu rất rõ bản thân chỉ muốn giết hắn.
Nhưng luôn luôn gặp phải chướng ngại.
Hắn ta đã nhiều lần giết Vu Kiệt, nhưng chưa lần nào thành công cả!
Người đẹp vừa bị đánh đứng sững ra khi thấy Thượng Quan Bắc trợn trừng mắt nhìn Vu Kiệt nhưng lại không làm gì cả, cô ta cảm thấy rất khó hiểu.
Cô ta không rõ vì sao cậu chủ lớn của thủ đô lại tức giận.
Đáng lẽ ra, cậu ấy chẳng thèm tức giận loại người như vậy mới đúng!
Người đẹp liền nhận ra bản thân nên làm gì đó ngay lúc này.
Cô ta đứng thẳng người, thái độ rất là thoải mái, tự nhiên, cao giọng hét lên: “Bảo vệ!”
Sau đó, người đẹp quay phắt sang, nhìn Vu Kiệt bằng ánh mắt tàn nhẫn.
“Giờ thì mày lo mà cầu nguyện đi, nếu đã nhất quyết không xin lỗi thì phải tự gánh lấy hậu quả!”
“Người của giới thượng lưu không phải thứ như mày có thể chọc vào được, thế lực đứng sau lưng câu lạc bộ này cũng vậy, mày không có bản lĩnh để trêu vào đâu!”
Người đẹp cười khinh miệt.
Chỉ là, năm giây trôi qua rồi, mỗi một giây dài đằng đẵng, thế nhưng không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, không ai xuất hiện.
Người đẹp ngơ ngác nhìn về phía ông Châu.
Ông Châu đang đứng bên cạnh Thượng Quan Bắc hơi cúi đầu, nhíu mày, ông ta cũng cảm thấy rất khó hiểu, sao lại không có gì xảy ra vậy nhỉ?