Giàu lòng trượng nghĩa, mạnh mẽ, nhưng cũng dịu dàng.
Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, đều tốt hơn rất nhiều đàn ông cô đã từng gặp.
Nhưng mà, vì sao người như vậy lại thuộc về người khác rồi?
Ngô Tiểu Phàm nhớ lại bức ảnh mà mình nhìn thấy, trong lòng chợt đau âm ỉ.
“Người phụ nữ đó… rất đẹp, hơn nữa nhìn cũng rất có khí chất, hẳn chẳng phải người tầm thường”.
“Hơn nữa sự quan tâm của cô ấy dành cho anh cũng rất chân thành”.
Khi phụ nữ giao tiếp với nhau là lúc dễ dàng hình thành định kiến nhất, hơn nữa bằng ánh mắt sắc sảo của mình, họ có thể soi mói đủ đường về cách đối xử của đối phương với người khác.
Ngô Tiểu Phàm tự nhận thấy rõ ràng mình không bằng người phụ nữ nọ, không nén nổi thất vọng, cúi đầu xuống.
Có những lúc chỉ có thể trách, gặp đúng người nhưng sai thời điểm.
Đúng chỗ đúng người rồi.
Nhưng mà, thời điểm lại sai.
Nói một cách chính xác chính là, một thứ tình cảm hữu duyên vô phận.
Ngô Tiểu Phàm mải miết suy nghĩ, càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng giống như bị ai nhấn chìm xuống thật sâu.
Cô không khóc, sau khi cô tỉnh lại và sau những chuyện đã xảy ra, nước mắt đều đã cạn rồi.
Đúng lúc cô chuẩn bị rời khỏi, đột nhiên một cú điện thoại gọi tới.
Cô rút điện thoại ra xem, thì ra là Lưu Hổ.
“Sao thế?”
Lòng Ngô Tiểu Phàm hơi chùng xuống.
“Chị Tiểu Phàm, miệng chị linh quá trời luôn!”
Lưu Hổ phấn khởi gào lên: “Đúng là chuyện tốt có đôi mà! Chị nói trúng phóc!”
Ngô Tiểu Phàm nôn nao, lập tức hiểu ra ý Lưu Hổ muốn nói gì: “Ý em là ông nội chị tỉnh rồi hả?”
“Vâng! Chị về đây mau lên đi”.
Lưu Hổ hối thúc.
Ngô Tiểu Phàm cũng không nấn ná nữa, lập tức gác máy, quay trở về phòng bệnh của bệnh viện, tay cố hết sức đẩy bánh xe lăn di chuyển.