Cái bóng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ánh kiếm kia đẩy ra khỏi thân thể của Diệp Huyên, sau đó bị ghim chặt trên một tảng đá ở phía xa.
Nó lập tức ngỡ ngàng.
Diệp Huyên liếc cái bóng vẫn đang hoang mang, sau đó nói: “Muốn đoạt thân thể ta sao? Ngươi nghĩ hay nhỉ?”
Cái bóng đột nhiên nhìn về phía Thanh Nhi: “Ngươi… là ngươi…”
Thanh Nhi lắc đầu, tỏ ý ghét bỏ: “Yếu quá!”
Cái bóng: “…”
Diệp Huyên liếc cái bóng, lắc đầu tỏ vẻ ghét bỏ: “Yếu xìu!”
Sau đó, hắn kéo tay Thanh Nhi, quay lưng tiếp tục đi lên núi.
Cái bóng: “…”
…
Lúc đi tới giữa sườn núi, Diệp Huyên lại nhìn thấy mấy bộ hài cốt khác, trong số đó có cường giả Hư Ngã Cảnh.
Diệp Huyên chỉ liếc qua rồi thôi, sau đó kéo Thanh Nhi đi tiếp. Lúc tới đỉnh núi, hắn nhìn thấy một bộ thi thể của đàn ông trung niên, trên người mặc chiến giáp màu đen, tay cầm giáo dài, toàn thân còn phát ra ánh sáng đen mơ hồ.
Lúc nhìn thấy nó, Diệp Huyên thoáng ngạc nhiên, nhìn bề ngoài thì người này đã chết rất lâu rồi, thế nhưng thi thể vẫn nguyên vẹn được như vậy, ắt hẳn thực lực của đối phương không tầm thường.
Diệp Huyên đi tới trước thi thể, nói khẽ: “Tiền bối, người có truyền thừa nào muốn để lại cho hậu nhân không?”
Không có phản ứng!
Diệp Huyên còn muốn nói tiếp thì thi thể kia lại bất chợt mở mắt. Lúc nhìn thấy Diệp Huyên, ông ta thoáng ngẩn ra giây lát, sau đó lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Diệp Huyên cười chào hỏi: “Xin chào tiền bối!”
Người đàn ông trầm mặc giây lát rồi cất lời: “Ngươi yếu như thế, sao lại tới được đây?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “May mắn đó!”
Biểu cảm của người đàn ông cứng đờ.
Diệp Huyên còn muốn nói tiếp thì Thanh Nhi đã níu lấy tay hắn, nói khẽ: “Huynh!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn Thanh Nhi. Nàng nói nhỏ: “Đừng lấy truyền thừa của ông ta, ông ta yếu xìu á!”
“Khụ!”
Nghe thấy vậy, người đàn ông lập tức ho khù khụ, ông ta nhìn về phía Thanh Nhi, tỏ vẻ bất mãn: “Ta là Bán Bộ Chân Ngã Cảnh, mà ngươi lại bảo ta yếu? Ngươi…”
Thanh Nhi lắc đầu: “Ngươi không yếu!”