Cô gái trông rất trẻ, chỉ chưa đến hai mươi tuổi, ôm một quyển sách cổ.
Dường như nhận ra điều gì, cô gái xoay đầu nhìn về phía Thanh Khâu, khi nhìn thấy Thanh Khâu, cô gái mỉm cười: “Thanh Khâu cô nương, xin chào!”
Thanh Khâu cười nói: “Cô tên gì?”
Cô gái vuốt tóc mái bên tai, sau đó nói: “Cổ Nhiễm!”
....
Cổ Nhiễm!
Thanh Khâu liếc Cổ Nhiễm, mỉm cười đánh giá, sau đó quay lưng rời đi.
Lúc này, Cổ Nhiễm đột nhiên nói: “Hiện giờ viện trưởng vẫn khỏe chứ?”
Thanh Khâu dừng bước, nàng ấy quay đầu nhìn về phía Cổ Nhiễm, cười đáp: “Rất tốt!”
Cổ Nhiễm gật đầu, tỏ vẻ đăm chiêu.
Thanh Khâu cười nói: “Cố lên!”
Nói rồi, nàng ấy quay người biến mất ở tít phía xa.
Cổ Nhiễm nhìn chân trời đằng xa, ánh mắt lộ rõ vẻ hâm mộ, bởi vì Thanh Khâu có thể ở bên cạnh Diệp Huyên.
Một lát sau, vẻ hâm mộ trong mắt Cổ Nhiễm biến thành kiên định.
Chỉ có đủ mạnh thì mới có thể theo đuổi người đàn ông mình muốn!
Một lát sau, Cổ Nhiễm quay người rời đi.
…
Thương Vân sơn giới.
Sau khi trở về Thương Vân sơn giới, Nguyên Sư lập tức đi vào Thương Điện tham kiến giới vương Vân Thương của Thương Vân sơn giới.
Trong điện chỉ có hai người là Nguyên Sư và Vân Thương.
Một lúc lâu sau, Vân Thương đặt quyển mật tấu trong tay xuống, nhìn về phía Nguyên Sư: “Muốn sống không?”
Nguyên Sư gật đầu thật mạnh.
Gã biết mình đã gây ra phiền toái lớn rồi.
Có lẽ Diệp Huyên không phải con riêng mà chính là thiếu chủ được nuôi thả, sát hại một thiếu chủ... hơn nữa còn là thiếu chủ của Dương tộc!
Nguyên Sư không dám nghĩ nhiều hơn nữa!
Vẻ mặt Vân Thương vô cùng bình tĩnh: “Chủ động tới Trấn Hình Ti!”
Nghe thấy vậy, đồng tử của Nguyên Sư lập tức co nhỏ, gã run giọng cất lời: “Giới vương!”