Điều quan trọng nhất chính là, bây giờ Diệp Huyên mới chỉ ở Ngự Khí Cảnh, thế nên mọi người lại càng không thể buông tha cho hắn!
Vì họ có hi vọng, có khả năng chiếm được!
Tất nhiên, sau khi những chuyện Diệp Huyên làm ở Quỷ Môn được truyền ra ngoài, đã có một vài thế lực lặng lẽ chọn cách từ bỏ.
Dù bảo vật có tốt tới đâu, nhưng nếu không còn mạng thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết!
Có người từ bỏ, có kẻ không cam tâm…
Bách Hiểu Các.
Trong một gian phòng ở tầng cao nhất, Bách Lý Tiên đang ngồi cạnh cửa sổ. Ở vị trí này, nàng ta có thể quan sát được gần hết khung cảnh của thành Vị Ương.
Một bóng người lặng lẽ xuất hiện phía sau Bách Lý Tiên.
Bách Lý Tiên hờ hững cất tiếng: “Nói đi!”
Người kia báo cáo: “Đã điều tra rõ ràng, những kẻ âm thầm đi theo hắn có Bạch Y Môn, còn cả thế gia đứng đầu Nam Vực – nhà họ Hoàng Phủ. Ngoài ra, còn có hai thế lực thần bí khác”.
Bách Lý Tiên nhíu mày: “Thế lực thần bí?”
Người kia trầm giọng: “Đúng vậy, vẫn chưa biết cụ thể, nhưng thuộc hạ cho rằng, có lẽ không phải thế lực trên tinh vực Vị Ương chúng ta”.
Bách Lý Tiên nói: “Không có cách nào điều tra được sao?”
Người kia lắc đầu: “Thật sự không tra ra được, ngay cả lão Lê đích thân ra mặt cũng không thể tra được đối phương”.
Nghe vậy, Bách Lý Tiên bèn nhíu mày thật chặt.
Lão Lê!
Chính là người có thực lực trên cả Thánh Cảnh!
Người kia lại nói: “Cũng không biết tại sao bọn họ lại không ra tay, mà chỉ ẩn núp trong bóng tối”.
Bách Lý Tiên đứng dậy nhìn về chân trời phía xa, khẽ nói: “Bọn họ đang đợi, đợi đến lúc hắn rời khỏi Vị Ương Thành, rời khỏi phạm vi thế lực của Vị Ương Thành. Chuyến đi này của hắn, e là chẳng thể tới được Táng Thiên trường thành rồi!”
Táng Thiên trường thành là một nơi xa bất tận nằm ở phía nam Thiên Vực, đến tột cùng là bao xa, Diệp Huyên cũng không biết, tin tức hắn nhận được là cứ đi thẳng mãi về phía nam, hơn nữa còn phải đi qua Nam Vực.
Từ đó có thể tưởng tượng được Táng Thiên trường thành này xa đến thế nào.