Chương Sứ ở bên cạnh cũng hoá đá, ông ta chợt cảm thấy lồng ngực nghẹn lại.
Tu luyện?
Mẹ kiếp!
Nhìn người ta đi, người ta còn không cần tu luyện đã lập tức đột phá rồi!
Chương Sứ càng thấy càng tức, tim cũng sắp không chịu đựng được!
Thanh Khâu chớp mắt: “Ca ca, huynh sao thế?”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó hỏi: “Muội cứ thế đột phá à?”
Thanh Khâu gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Muội không cần Trụ Mạch? Không cần lĩnh ngộ gì cả sao?”
Thanh Khâu hơi nghi ngờ: “Không phải đột phá là một chuyện rất đơn giản à? Cần những điều đó làm gì?”
Diệp Huyên: “…”
Nét mặt Chương Sứ cứng đờ như pho tượng.
Diệp Huyên vẫn thấy khá khó hiểu: “Nha đầu, vì sao muội lại đột phá đơn giản thế, không được bình thường chút nào!”
Thanh Khâu ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có lẽ vì muội là thiên tài!”
Diệp Huyên đen mặt: “Ý muội là chúng ta quá ngốc sao?”
Thanh Khâu cười hì hì: “Ca ca không ngốc!”
Diệp Huyên cười khổ: “Vậy muội nói ta nghe, vì sao muội chỉ búng tay thôi đã đột phá rồi?”
Thanh Khâu im lặng.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Không thể nói à?”
Thanh Khâu lắc đầu: “Ta đang nghĩ nên lừa huynh thế nào!”
Diệp Huyên: “…”
Thanh Khâu đột nhiên cười nói: “Ca ca, rất lâu trước đây, ta rất lợi hại rất lợi hại, có thể nói là vô địch!”
Diệp Huyên im lặng một lúc lâu rồi đáp: “Ca ca hiểu rồi!”
Thanh Khâu cười nói: “Dù sao trong lòng ta, ca ca mới là người lợi hại nhất”.
Diệp Huyên dịu dàng xoa đầu Thanh Khâu, sau đó cười nói: “Đi, đi đánh nhau với ca ca!”
Thanh Khâu cong môi: “Được!”