Tả hộ pháp chỉ nhếch mép cười cười, không dám nói gì.
Diệp Huyên: “Đến phủ Thành chủ đi!"
Tả hộ pháp vội gật đầu: “Được”.
Rồi đi trước dẫn đường.
Thanh Khâu chợt nói: “Đại ca, muội đi dạo một chút”.
Diệp Huyên do dự nhưng rồi cũng nói: “Nhớ cẩn thận”.
Thanh Khâu cười: “Vâng”.
Rồi xoay người biến mất.
Diệp Huyên liếc một cái, Tả hộ pháp lập tức vẫy tay, lập tức có ba cường giả Thượng Thần Cảnh đi theo.
Một hồi sau, Tả hộ pháp đưa hắn đi đến phủ Thành chủ. Nơi này nguy nga đồ sộ vô cùng, xa hoa tráng lệ không kém gì hoàng cung.
Diệp Huyên quan sát một hồi, nói: “Rất lớn, rất tốt, rất hợp để làm thư viện!"
Tả hộ pháp túng lúng, không dám nói gì.
Lúc này, một lão già xuất hiện trước mặt họ, lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Nơi đây là phủ Thành chủ, người ngoài không được tự tiện xông vào”.
Tả hộ pháp vội nói: “Lão Chu, đây là Thiếu chủ!"
Lão già vẫn lạnh nhạt: “Không ai được phép”.
Thấy gương mặt Tả hộ pháp cứng lại, Diệp Huyên hỏi: “Tả hộ pháp, Đại Thiên giới này có tính là một nhánh của Dương tộc không?"
Tả hộ pháp: “Đương nhiên có”.
Diệp Huyên gật đầu rồi thoắt cái biến mất.
Kiếm quang lóe lên, hắn đã rời khỏi vũ trụ hiện hữu. Một khắc sau, bốn cái bóng mờ đan xen qua lại quanh người lão Chu.
Sát Na Vô Địch!
Vào khoảnh khắc Diệp Huyên thi triển kiếm kỹ, lão Chu biến sắc kịch liệt, vung tay gọi một tấm khiên đen xuất hiện trước mặt. Nhưng khi bốn cái bóng hiện ra, tấm khiên vỡ vụn, để bốn tia kiếm quang lần lượt chém vào người lão.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Theo âm thanh vang lên, lão Chu lẫn tấm khiên trở thành vài miếng thịt rời rạc trên mặt đất, máu phun như suối.
Mà Diệp Huyên đã xuất hiện phía sau đó không xa.
Kiếm đã vào vỏ.
Hắn nhấc chân đi luôn: “Gọi người đến quét dọn đi, ta không thích mùi máu”.
Tả hộ pháp đã hóa đá tại chỗ.