Gã vừa nói từ từ mở miệng một cách đáng sợ: “Diệp Huyên, để ta xem thần vật phòng ngự của ngươi lợi hại hay lửa đen hỗn độn của ta lợi hại”.
Gã vừa dứt lời thì hai tay liền vứt mạnh xuống.
Ầm ầm.
Hai ngọn lửa lập tức từ trên trời rơi xuống, lúc này, cả tinh vực mênh mông từ từ bị xóa nhòa, cực kỳ đáng sợ.
Bên dưới, Diệp Huyên nhìn hai ngọn lửa đang bay đến, vẻ mặt nặng trĩu.
Hắn cảm nhận thấy nguy hiểm.
Rõ ràng hai ngọn lửa này là được Cửu thiếu gia đặc biệt chuẩn bị cho hắn, mà chúng chắc chắn không phải là thần vật bình thường.
Chạy sao?
Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu Diệp Huyên nhưng ngay lập tức bị hắn phủ định.
Bản thân hắn đang mặc áo giáp của Nhị Nha trên người.
Nhị Nha là ai?
Là người đã từng đỡ được kiếm của Thanh Nhi.
Vẻ mặt Diệp Huyên đột nhiên trở nên hung dữ: “Nhị Nha, mãi đỉnh!”
Hắn vừa dứt lời thì đột ngột mở mắt ra, không thèm né tránh.
Hai ngọn lửa nhanh chóng ập đến, nhấn chìm Diệp Huyên chỉ trong tích tắc.
Ầm!
Chớp mắt, Diệp Huyên đã chìm trong biển lửa.
Giữa tinh không, Cửu thiếu gia nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên trong biển lửa, nhưng tròng mắt gã nhanh chóng thu lại, ánh mắt đầy vẻ bất ngờ: “Ngươi…”
Không ngờ lúc này Diệp Huyên đang nuốt biển lửa đó.
Hắn đang nuốt biển lửa đó.
Giữa biển lửa, Diệp Huyên cười như điên dại: “Nhị Nha, mãi đỉnh, haha…”
Trong tinh không, Cửu thiếu gia nhìn Diệp Huyên điên cuồng cắn nuốt hắc hỏa hỗn độn kia, mặt đầy sững sờ!
Hắc hỏa hỗn độn này là vật chí tà chí ác trong trời đất, cho dù là chiếc quạt giấy trong tay gã cũng không thể ngăn sự ăn mòn của ngọn lửa này, mà giờ phút này, Diệp Huyên không chỉ ngăn cản được! Hơn nữa, còn đang cắn nuốt!
Cắn nuốt hắc hỏa hỗn độn?