Người đàn ông áo xanh hơi giật mình, sau đó cười bảo: "Con chắc chưa?"
Diệp Huyên gật đầu, hắn vẫn luôn muốn đánh một trận chân chính, tất nhiên hắn càng muốn xem thử thực lực của cha để so sánh xem sự chênh lệch của cả hai lớn đến mức nào.
Người đàn ông áo xanh cười nói: "Được thôi!"
Diệp Huyên trầm giọng nói: "Cha hạ cảnh giới xuống đi!"
Người đàn ông áo xanh lắc đầu: "Ta không có cảnh giới".
Diệp Huyên: "..."
Người đàn ông áo xanh khẽ mỉm cười: "Mà con yên tâm đi, phân thân này của ta sẽ phong ấn thực lực của bản thân, chỉ ngang tầm con thôi".
Diệp Huyên gật đầu: "Được! Vậy con chữa thương đã!"
Nói rồi, hắn ngồi xếp bằng xuống, lúc đang định chữa thương thì người đàn ông áo xanh đột nhiên mở tay, một viên đan dược chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên tò mò: "Đây là gì?"
Người đàn ông áo xanh cười bảo: "Cứ ăn đi, hỏi nhiều làm gì?"
Diệp Huyên do dự một chốc rồi cũng ăn vào.
Vừa nuốt xuống, một luồng năng lượng kinh khủng chợt lan tràn ra trong cơ thể của hắn.
Ầm!
Trong nháy mắt, linh hồn của Diệp Huyên đã khôi phục với tốc độ cực kì khủng khiếp, chưa mất bao lâu, thần hồn của hắn đã bình phục hoàn toàn, thân thể cũng đang cấp tốc tái tạo lại.
Không tới mười hơi thở, thần hồn và thân thể của Diệp Huyên đã hoàn toàn khôi phục, trạng thái còn hơn cả lúc mạnh khỏe nhất nữa.
Diệp Huyên bối rối.
Từ Mộc và Huyền Thiên ở một bên cũng bối rối.
Vậy là hồi phục rồi đó hả?
Diệp Huyên nhìn người đàn ông áo xanh, nói với vẻ khó tin: "Cha, đây là đan dược gì vậy?"
Người đàn ông áo xanh đáp: "Cổ Thần Thánh Đan".
Diệp Huyên do dự một lúc rồi mới hỏi: "Cho con thêm mấy viên được không? Con giữ phòng thân!"
Người đàn ông áo xanh cười ha ha, vốn định từ chối, nhưng lại chợt nghĩ đến điều gì đó, thế là y lắc đầu cười một lúc, sau đó lấy một bình ngọc trắng ra đưa cho Diệp Huyên.
Diệp Huyên vội nhận lấy bình ngọc trắng kia, bên trong có năm viên Cổ Thần Thánh Đan!