Cô gái nghe Diệp Huyên nói thế thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúi người thi lễ rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Người thanh niên bị ghim xuống đất mở miệng đầy khó tin: “Không phải chứ... Sao lại thế? Ta đến trễ thì bị đóng đinh, nàng ta lại không sao cả là thế nào?"
Diệp Huyên nhìn hắn ta, nhàn nhạt nói: “Vì nàng đẹp”.
Người thanh niên dại ra.
Mọi người: “...”
Diệp Huyên lại hỏi: “Ngươi không phục?"
Người thanh niên do dự một hồi rồi đáp: “Có hơi hơi”.
Vừa dứt lời, thanh kiếm thứ hai đâm xuyên vai phải hắn ta.
Ầm!
Thân xác Người thanh niên nứt ra, máu phun tung tóe.
Mọi người: “...”
Diệp Huyên: “Còn hỏi gì nữa không?"
Yết hầu người thanh niên nhúc nhích: “Ngươi muốn... làm gì thì làm... ta không ý kiến”.
Mọi người: “...”
Diệp Huyên gật đầu: “Vậy chúng ta tiếp tục vào bài giảng. Hôm nay ta sẽ nói cho các ngươi nghe về 'thực tế'“.
Thực tế?
Tất cả im lặng hình Diệp Huyên.
Hắn nhìn lại: “Các ngươi biết thực tế là gì không?"
Một nam thanh niên lên tiếng: “Nam đến trễ bị đánh tàn phế, nữ đến trễ không sao, đó là thực tế”.
Diệp Huyên nhìn theo hướng đó. Người thanh niên nhìn lại, trong mắt có một tia cực đoan.
Diệp Huyên cười hỏi: “Ngươi tên gì?"
Người thanh niên: “Cổ Tân”.
Diệp Huyên gật gù: “Nói rất hay”.