Những người ở trên đường này lại vội vã như thế? Vì Đại đạo, vì trường sinh, cũng là vì sinh tồn!
Những người này cố gắng vì sinh tồn có gì là sai?
Sở dĩ hắn không giống bọn họ là vì hắn có một phụ thân và muội muội lợi hại.
Từ trước đến giờ, hắn từng thiếu tiền không?
Không!
Hắn chưa từng phải lo lắng vì tiền!
Hắn có thiếu phương pháp tu luyện và võ kỹ thần thông không?
Không!
Hắn cũng chưa từng thiếu những thứ này.
Cũng giống như Nhất Kiếm Trảm Hư – kiếm kỹ mạnh nhất của hắn bây giờ… Hắn có được mà không hề phí sức!
Còn những người trước mắt thì sao?
Bọn họ không có phụ thân vô địch, không có Thanh Nhi vô địch… Bọn họ không liều mạng, có thể thay đổi số phận không?
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại.
Kiếm đạo Nhân Gian?
Hắn phát hiện, từ đầu hắn đã hơi sai rồi. Hắn luôn đứng ở vị trí cao nhìn xuống nhân gian hồng trần. Lúc ở Thanh Thành, hắn cảm thấy hắn rất khổ, nhưng không ngờ so với vô số người, hắn không hề khổ chút nào!
Lúc ngươi than phiền mình không có giày mang, ngươi phải nghĩ đến trên thế giới này còn có người không có chân!
Nhân gian hồng trần, không phải là thoát khỏi, mà là phải hoà nhập, phải cảm nhận.
Ngươi nhìn xuống nó bằng một tâm lý hơn người thì sao có thể thật sự hiểu rõ hồng trần?
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên đột nhiên hiểu ra, hắn bật cười!
Vui vẻ!
Hạnh phúc!
Hắn thật sự rất vui vẻ vì đã phát hiện thiếu sót và khuyết điểm trong tâm cảnh của mình!
Hắn rất hạnh phúc vì bản thân không bị mê muội rồi đi trên một con đường sai trái.
Oanh!
Thanh kiếm trong tay Diệp Huyên đột nhiên rung lên.
Diệp Huyên cầm lấy kiếm, hắn chậm rãi đi về phía cuối đường.
Lúc này, hắn dường như trở lại Thanh Thành trước đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!