Thiên Khí gật đầu.
Diệp Huyên khẽ cười: “Có vài chuyện, chúng ta có thể giúp ngươi, thì chắc chắn sẽ giúp, bởi vì ngươi là huynh đệ chúng ta, nhưng có vài chuyện, có thể phải dựa vào bản thân ngươi? Đại ngươi là ta đây làm một thế hệ thứ hai bao năm nay, đã ngộ ra một đạo lý, chính là kẻ địch của mình thì chính mình giết mới sướng. Ngươi nhìn ta lúc này, một kiếm diệt gọn Tuế Nguyệt Tiên kia, có phải rất ra gì không?”
Thiên Khí thành thật gật đầu.
Diệp Huyên cười ha ha: “Ngươi có muốn trở nên mạnh như vậy không?”
Thiên Khí do dự rồi nói: “Muốn! Ăn thịt, phát triển cơ thể thì có thể mạnh lên!”
Diệp Huyên cười nói: “Đó là trước kia! Bây giờ ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi trải nghiệm cái gì mới là năng lực!”
Thiên Khí: “…”
Không lâu sau, ông lão mặt nạ xuất hiện trước mặt Diệp Huyên và Thiên Khí, ông ta lấy ra một nhẫn chứa đồ đưa cho Diệp Huyên, trong nhẫn, là mọi thứ bảo vật mà Diệp Huyên cần!
Diệp Huyên cười nói: “Bao nhiêu Trụ Mạch?”
Ông lão đeo mặt nạ chần chừ chốc lát rồi nói: “Vốn dĩ là cần một trăm hai mươi, nhưng Diệp công tử là khách quý của Tiên Bảo Các ta, có thể được giảm giá, sau khi giảm, thì còn tám mươi vạn!”
Tám mươi vạn!
Diệp Huyên không nói nhiều, khẽ bấm tay, một chiếc nhẫn chứa đồ rơi xuống trước mặt ông lão đeo mặt nạ.
Ông lão đeo mặt nạ cũng chẳng thèm nhìn đã nhận lấy nhẫn.
Diệp Huyên cười nói: “Không sợ ta đưa thiếu?”
Ông lão đeo mặt nạ khẽ cười: “Nhân phẩm của Diệp thiếu, ta tin tưởng!”
Diệp Huyên cười ha ha, bản thân hắn mà cũng có nhân phẩm rồi!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!