Chính vào lúc đó, bất chợt có tiếng cười từ bên cạnh truyền lại.
Bốn người Diệp Huyên ngây ra, bọn họ lập tức quay đầu, cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng.
Lúc bốn người bọn Diệp Huyên nhìn thấy người đàn ông đó thì đều ngỡ ngàng.
Là Đạo Lăng!
Chỉ có điều đó chỉ là linh hồn của Đạo Lăng.
Thích Thiên kinh ngạc: “Đạo Lăng huynh… Không phải huynh đã…”
Đạo Lăng cười haha: “Bất ngờ lắm đúng không? Nói thật là ta cũng rất bất ngờ”.
Thích Thiên lắc đầu cười, bước đến trước mặt Đạo Lăng rồi ôm chặt lấy y.
Đạo Lăng nhìn về Diệp Huyên ở phía xa: “Là muội muội huynh đã cứu ta”.
Thanh Nhi!
Diệp Huyên hơi ngỡ ngàng.
Thật ra hắn đã đoán được rồi.
Diệp Huyên im lặng.
Hắn biết tại sao lúc đó Thanh Nhi không trả lời, cũng biết tại sao sau khi sự việc xảy ra mới cứu Đạo Lăng.
Diệp Huyên bước đến bên cạnh Đạo Lăng vỗ nhẹ lên vai y: “Về là tốt rồi”.
Đạo Lăng gật đầu.
Sau khi chết một lần, tâm cảnh của y đã hoàn toàn khác.
Cùng lúc, thời không gần đó bỗng rạn nứt, một người đàn ông trung niên chầm chậm bước ra.
Diệp Huyên nhìn về phía người đàn ông trung niên, người đó liếc nhìn bốn người bọn họ, cuối cùng, ánh mắt của ông ta đã dừng lại ở Thiên Khí. Lúc ông ta nhìn thấy Thiên Khí, ông ta nheo hai mắt lại, nói: “Đúng thật là ngươi”.
Thiên Khí nhìn người đàn ông trung niên và không nói gì.
Người đàn ông trung niên nhìn Thiên Khí chằm chằm: “Cùng ta về tộc”.
Về tộc?
Diệp Huyên chau mày, đấy là người cùng tộc với Thiên Khí sao?
Đằng xa, Thiên Khí không thèm đếm xỉa đến người đàn ông trung niên, vì hắn ta vốn không nhận ra ông ta.
Lúc này, Diệp Huyên bỗng nói: “Ngươi là người trong tộc của Thiên Khí sao?”
Người đàn ông trung niên liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là ai?”