Thiên Khí siết chặt hai tay lại, trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng: "Nguy hiểm!"
Nguy hiểm!
Đạo Lăng ở bên cạnh cũng trầm giọng nói: "Diệp huynh, ta cảm thấy rất rất bất an!"
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Có thấy nguy hiểm như lúc đối diện với kiếm của muội ta không?"
Đạo Lăng do dự một lúc rồi thành thật đáp: "Cái này thì không".
Diệp Huyên trừng một cái: "Vậy huynh sợ cái búa gì?"
Đạo Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: "Huynh nói vậy xong cái hình như ta cũng hết sợ luôn rồi!"
Thích Thiên đột nhiên nói: "Nhưng có Diệp huynh ở đấy nên nàng mới không giết huynh, nhưng ở đây..."
Đạo Lăng: "..."
Thích Thiên liếc nhìn cái cây sắp khô héo kia: "Diệp huynh, cái cây này có chút bất thường".
Diệp Huyên gật đầu: "Ta thấy!"
Thích Thiên hơi ngập ngừng rồi nói: "Chi bằng chúng ta ra ngoài đi? Bên ngoài nguy hiểm ta còn thấy được, nhưng nơi đây... Ta không thấy được gì cả!"
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Không sao đâu, có chuyện gì thì ta sẽ đỡ trước cho!"
Nói xong, hắn lập tức đi về phía cái cây sắp khô héo kia.
Thích Thiên đột nhiên kéo Diệp Huyên lại, lắc đầu: "Nguy hiểm!"
Diệp Huyên gật đầu: "Ta biết! Vậy huynh nói xem, bây giờ chúng ta ra ngoài đánh một trận với hai người Kiếp Chủ kia thì có mấy phần thắng?"
Thích Thiên lắc đầu: "Không biết!"
Không biết!
Diệp Huyên khẽ mỉm cười: "Đã từng có người coi số mạng cho ta, nói mạng của ta to lắm, rất khó chết!"
Nói xong, hắn tiếp tục đi về phía cái cây khô kia.
Đạo Lăng đột nhiên run giọng nói: "Diệp huynh, ai coi mệnh cho huynh? Có đúng không vậy?"
Diệp Huyên cười ha ha: "Ta thấy coi đúng lắm á!"
Nói rồi, hắn đi tới trước cái cây khô rồi ngồi bệt xuống: "Trước đây không lâu, ta đã nói muội muội là đừng trấn áp bút Đại đạo nữa, ta muốn tự dựa vào bản thân để đi trên con đường Đại đạo này".