Vô địch cũng còn là khiêm tốn?
Diệp Huyên lắc đầu cười.
Thanh Nhi không nói gì nữa, biến mất hoàn toàn.
Diệp Huyên im lặng.
Tiểu Tháp không còn.
Kiếm Thanh Huyên cũng không còn.
Bây giờ hắn không còn bất kỳ ngoại vật nào nữa.
Cổ Xuyên chợt lên tiếng: “Thiếu chủ, cậu còn dặn dò gì khác nữa không?”
Diệp Huyên khẽ cười: “Nói với mẫu thân ta là ta rất nhớ bà ấy, khi nào giải quyết xong chuyện ở đây, ta sẽ đi gặp bà ấy”.
Cổ Xuyên cười đáp: “Được!”
Nói rồi ông ta xoè tay, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Huyên.
Diệp Huyên chớp mắt: “Gì đây?”
Cổ Xuyên mỉm cười đáp: “Một triệu Trụ Mạch”.
Diệp Huyên và Đạo Lăng sững sờ.
Cổ Xuyên cười nhẹ: “Chủ nhân nói bà ấy không thể can thiệp vào trận chiến tranh Đại đạo nhưng mẫu thân cho nhi tử chút tiền lẻ là điều rất bình thường phải không?”
Diệp Huyên vội nói: “Ừ bình thường!”
Đạo Lăng ở bên cạnh cũng nói: “Vô cùng bình thường!”
Cổ Xuyên cười rồi bảo: “Vậy Thiếu chủ bảo trọng nhé”.
Nói xong ông ta quay người biến mất ở cuối trời.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Đạo Lăng, trong nhẫn chứa đồ có tổng cộng ba trăm nghìn Trụ Mạch.
Đạo Lăng thảng thốt: “Diệp huynh… huynh làm thế này là có ý gì?”
Diệp Huyên vỗ vai Đạo Lăng: “Cùng nhau tu luyện”.
Đạo Lăng im lặng một lúc mới nói: “Ta cũng là người tham gia trận chiến tranh giành khí vận Đại đạo, sau này có thể chúng ta sẽ là kẻ thù”.
Diệp Huyên cười bảo: “Trước đó chúng ta loại bỏ những người tham gia khác đã, được không?”
Đạo Lăng cười lớn: “Được!”
Diệp Huyên chợt đi đi lại lại, như đang suy nghĩ điều gì.
Đạo Lăng khẽ cau mày: “Diệp huynh sao thế?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!