Diệp Huyên nghĩ ngợi rồi đáp: “Lần sau cứ rút súng bắn một phát rồi hãy nói, đảm bảo ai cũng nghe”.
Tần Quan gật đầu: “Có lý”.
Tông chủ Tuế Nguyệt Tông lên tiếng: “Việc này không liên can đến các hạ, việc gì cứ phải xen vào?”
Tần Quan nhìn lão: “Các ngươi nên thấy vui vì hắn đến tìm ta, nếu là người khác thì dòng sông Tuế Nguyệt này cũng không còn”.
Tông chủ Tuế Nguyệt Tông nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Tần Quan lắc đầu: “Đừng phí thời giờ”.
Nói xong, nàng ta giương súng nhắm vào Tông chủ Tuế Nguyệt Tông. Đối phương nhíu mày rồi biến mất tại chỗ.
Ầm!
Một luồng khí tức khủng khiếp ùa về phía Tần Quan.
Lão ta muốn ra tay trước!
Đúng lúc này, Tần Quan bóp cò, để một chùm sáng trắng bắn ra từ nòng súng.
Đoàng!
Một cái bóng mờ cuống quít thối lui hơn mấy vạn trượng, không phải Tông chủ Tuế Nguyệt Tông thì còn ai. Khi dừng lại, vùng thời không nơi lão ta đặt chân trở thành một màu đen đặc.
Nhưng thân xác lão vẫn còn nguyên vẹn.
Lão đã đỡ đòn được!
Cô gái cầm lưỡi hái và ông lão đứng bên Tần Quan trố mắt nhìn nhau đầy khiếp sợ.
Tên Tông chủ Tuế Nguyệt Tông này lợi hại đấy!
Nơi xa, lão ta ngẩng đầu nhìn Tần Quan với vẻ nghiêm túc: “Trong tay ngươi là thứ gì?"
Tần Quan vô cảm bỏ súng vào túi vải nhỏ, sau đó lấy ra một thứ trông như quả trứng gà.
Diệp Huyên thấy nó thì nheo mắt lại, đang muốn lùi về sau thì nghe nàng ta cười: “Đừng sợ, ngươi có vòng Thái Cực bảo vệ rồi, không sao đâu”.
Diệp Huyên dè dặt hỏi lại: “Thật chứ?"
Tần Quan gật đầu, hô lên với Tông chủ Tuế Nguyệt Tông: “Đây, thử uy lực của nó này!"
Sau đó nàng ta vung tay ném thứ kia đi rồi bịt tai lại.
Mọi người: “...”
Đồng tử Tông chủ Tuế Nguyệt Tông co rụt, chắp tay lại thét lên: “Tuế Nguyệt Thần Chưởng!"
Dứt lời, lão vung tay vỗ về phía trước.
Ầm!
Một luồng Tuế Nguyệt Chi Lực khủng khiếp cuộn trào mà ra từ lòng bàn tay lại, sau đó là một thủ ấn dài đến vạn trượng nện xuống vật hình quả trứng kia.