Lão già: “Không muốn chết thì cút”.
Nào ngờ Tần Quan rút súng ra bóp cò.
Uỳnh!
Một chùm sáng trắng bắn ra.
Đồng tử lão già kia rụt lại, vội vàng nâng tay lên đỡ.
Ầm!
Chùm sáng trắng nổ tung. Lão già kia vừa lui lại thì cảm nhận được thân xác mình đang vỡ ra từng chút, đến khi lùi lại dưới chân tường thành thì đã hoàn toàn nát vụn.
Đã vậy, linh hồn lão ta còn mờ căm.
Một phát súng suýt nữa đã cho lão về chầu trời.
Yết hầu cô gái cầm lưỡi hái và ông lão kia di chuyển, trong mắt đầy chấn động.
Má ơi!
Tần các chủ khủng khiếp quá!
Người kia là người tu hành Tuế Nguyệt.
Vậy mà suýt nữa bị bắn chết
Lão già kia cũng đang hốt hoảng không thôi.
Thân xác lão vỡ rồi ư?
Tần Quan lạnh nhạt lên tiếng: “Lão già, nói chuyện thì lịch sự xíu đi”.
Lão già: “...”
Tần Quan lại giương súng nhắm vào lão: “Người kia ở đâu? Gọi ra đây”.
Lão già vội hỏi: “Các hạ đang nói ai?"
Thấy Tần Quan quay lại nhìn mình, Diệp Huyên chần chừ một hồi rồi hỏi: “Cô không ngưng tụ hình chiếu ra được sao?"
Tần Quan quắc mắt: “Đã nói bao lần rồi. Ta không tu luyện, không có tí sức mạnh nào cả!"
Những người khác nghe vậy thì thiếu điều suy sụp.
Đậu con mẹ nó!
Không tu luyện? Vậy mà còn kinh khủng hơn có tu luyện!
Diệp Huyên cũng không biết phải nói gì, đành vung tay để dung mạo người đàn ông trung niên kia xuất hiện.
Lão già kia nhìn thấy hình ảnh thì ngẩn ra: “Chư vị... Trong thành chúng ta không có người này”.
Tần Quan nhíu mày: “Không có trong thành ư?"
Lão già gật đầu lia lịa: “Đúng vậy. Gã ở Tuế Nguyệt Thành, cách nơi này một đoạn cơ..”.
Tần Quan liếc nhìn lão ta đầy bất mãn rồi thu súng về: “Không có ở đây thì ngươi hùng hổ cái gì?"