Đúng lúc này, người đàn ông kia dừng bước, quay đầu nhìn bọn họ.
Cả hai khẽ biến sắc. Đạo Lăng vội nói: “Diệp huynh, ông ta nhìn chúng ta kìa!"
Diệp Huyên: “Ông ta ở quá khứ, nhìn chúng ta ở hiện tại”.
Người đàn ông bỗng cười lên: “Thú vị”.
Diệp Huyên hỏi: “Ta nói có đúng không, tiền bối?"
Người đàn ông cười: “Đúng vậy. Các ngươi đang nhìn thấy chính là ta của rất lâu trước kia”.
Đạo Lăng tò mò: “Là bao lâu?"
Người đàn ông mỉm cười: “Hẳn là mấy chục tỉ năm trước”.
Đạo Lăng: “...”
Người đàn ông quan sát cả hai một hồi rồi nói: “Hai ngươi rất ưu tú, nhưng bình thường sẽ không có cách nào vào được dòng sông Tuế Nguyệt”.
Ánh mắt ông ta rơi xuống kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên.
Khi nhìn thấy nó, ông ta nheo mắt lại, sau đó đồng tử rụt lại: “Đây là...”
Diệp Huyên do dự một hồi rồi đưa kiếm đến gần ông ta. Người đàn ông quan sát nó một hồi, ánh mắt trở nên mờ mịt, một hồi sau thì cười khổ: “Kinh khủng thật sự”.
Diệp Huyên: “Sao vậy?"
Người đàn ông nhìn hắn: “Tiểu hữu không đơn giản chút nào, có được một cường giả tuyệt thế làm người hộ đạo, đúng là khiến người khác ghen tị!"
Ông ta thoáng dừng lại rồi hỏi: “Người tạo ra nó là một Tuế Nguyệt Tiên đúng không?"
Diệp Huyên cau mày: “Tuế Nguyệt Tiên?"
Người đàn ông kinh ngạc ra mặt: “Ngươi không biết?"
Diệp Huyên gật đầu: “Phải”.
Người đàn ông cười: “Bước qua hồng trần tuế nguyệt này chính là tiên, Tuế Nguyệt Tiên. Tuế nguyệt không dính thân, tuế nguyệt vô tận, thọ nguyên vô tận”.
Diệp Huyên im lặng.
Người đàn ông hỏi: “Người tạo ra thanh kiếm này đã truyền Tuế Nguyệt Chi Lực vào nó, lại áp chế Lưu Thệ Chi Lực của tuế nguyệt. Điều này có nghĩa là người ấy đã vượt qua Tuế Nguyệt Chi Lực, hẳn chỉ có Tuế Nguyệt Tiên mới làm được”.
Diệp Huyên lại lắc đầu: “Nàng không phải Tuế Nguyệt Tiên”.
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Người đàn ông: “Vậy sao?"
Diệp Huyên gật đầu: “Vì nàng không tu cảnh giới”.
Người đàn ông im lặng một hồi rồi nói: “Không đúng”.
Diệp Huyên nhìn lên, nghe ông ta nói: “Cảnh giới chỉ là một tên gọi mà thôi. Không tu cảnh giới tức là đã thoát khỏi trói buộc này, tức là phá vòng!"
Diệp Huyên nhíu mày: “Phá vòng?"