Trong tinh không, khi thấy linh hồn của Đạo Lăng đang biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Diệp Huyên liền ngẩn ra.
Hắn vội nói: "Thanh Nhi, bỏ đi! Đây là người phe mình!"
Ầm!
Bỗng, tia kiếm quang kia lao ra khỏi cơ thể Đạo Lăng rồi vọt thẳng lên trời, biến mất ở phần cuối tinh hà.
Đạo Lăng đứng tại chỗ vẫn có chút không thể tin được: "Diệp huynh... Kiếm vừa nãy..."
Diệp Huyên lạnh nhạt nói: "Như Tiểu Tháp nói đấy, đùa gì thì đùa, đừng có đùa với muội muội của ta!"
Đạo Lăng: "..."
Một lát sau, thân thể của Đạo Lăng đã khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn còn rất suy yếu, cần phải chữa trị thêm.
Kế hoạch tấn công Thích tộc chỉ có thể tạm thời gác lại!
Diệp Huyên cũng có chút cạn lời!
Một lúc sau, Đạo Lăng trầm giọng nói: "Diệp huynh, mạo muội hỏi một câu, lệnh muội là cảnh giới gì vậy?"
Diệp Huyên đáp: "Không có cảnh giới!"
Đạo Lăng khẽ nhíu mày: "Không có cảnh giới?"
Diệp Huyên gật đầu: "Không có bất kỳ cảnh giới nào cả, muội ấy không tu cảnh giới!"
Đạo Lăng trầm giọng nói: "Không thể, tuyệt đối không thể!"
Diệp Huyên nói: "Vừa được nàng cho ăn một kiếm rồi đấy, huynh có cảm tưởng gì không?"
Đạo Lăng: "..."
Diệp Huyên thấp giọng thở dài: "Đạo Lăng huynh, đừng có hạn hẹp như vậy nữa! Thế giới rất lớn, cường giả rất nhiều, chúng ta đều rất nhỏ bé!"
Đạo Lăng im lặng.
Diệp Huyên đột nhiên nói: "Đạo Lăng huynh, vết thương ổn chưa?"
Đạo Lăng nhìn về phía Diệp Huyên: "Thật sự muốn tấn công Thích tộc à?"
Diệp Huyên cười ha ha: "Tất nhiên rồi! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng Diệp Huyên ta thì thích có thù là báo ngay, trừ khi thật sự đánh không lại thôi!"
Đạo Lăng: "..."
Một lát sau, thương thế của Đạo Lăng đã khôi phục.
Hai người khởi hành đến Thích tộc!
Dọc đường đi, tâm trạng của Đạo Lăng rất nặng nề.
Không thể không nói, chiêu kiếm vừa nãy khiến y phải ngơ ngác.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!