Thích Thiên cũng không chiếm được thế thượng phong thì lùi lại, nhưng chưa gì đã ăn một tia kiếm quang vào đầu.
Uỳnh!
Gã ăn đòn nghiêm trọng, đầu óc choáng váng, sau đó lại là một tia kiếm quang khác.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trong quá trình lui lại, Thích Thiên dính phải ít nhất cả nghìn nhát chém.
"A!"
Thích Thiên gầm lên, siết hai tay lại, một luồng sức mạnh khổng lồ phóng lên từ cơ thể.
Rầm!
Hàng nghìn tia kiếm quang vỡ vụn, nhưng Đạo Lăng đã lại xuất hiện, nện cú đấm vào mặt gã.
Ầm!
Thích Thiên bị đấm bay đi vạn trượng, khi dừng lại thì thân xác chằng chịt vết rạn. Nhưng chưa kết thúc, gã vừa dừng lại thì đã bị kiếm quang chém vào mặt.
Uỳnh!
Nhát chém khiến thân xác gã vỡ nát, lần nữa lùi lại.
Diệp Huyên đang muốn tiếp tục thì chợt quay người vung kiếm.
Ầm!
Kiếm quang vỡ, hắn lùi lại mấy nghìn trượng.
Người đàn ông trung niên đã ra tay!
Đạo Lăng ở xa cũng bị một lão già khác ngăn lại.
Hai người đồng thời nhíu mày.
Diệp Huyên nói với Thích Thiên: “Này, chơi không lại thì gọi hội hả?"
Thích Thiên trừng hắn, hắn cau mày: “Nhìn gì? Không theo nổi thì đừng có vờ vịt!"
Đạo Lăng cũng lạnh lùng phán: “Chơi hèn, hừ”.
Sắc mặt Thích Thiên vô cùng khó coi.
Ban đầu gã bảo hai người cùng lên thật ra là chỉ muốn áp đảo hai họ về mặt khí thế trước, nhưng gã không ngờ được là hai người này lại không biết xấu hổ đến thế, thật sự lên cùng nhau!
Mẹ kiếp!
Cả hai đều không biết xấu hổ à?
Mà điều khiến gã càng không ngờ tới hơn là thực lực khi hai người liên thủ lại mạnh đến vậy!
Diệp Huyên ở phía xa chợt nói: “Có đánh nữa không?”
Thích Thiên nhìn Diệp Huyên: “Đánh đơn!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Chẳng phải ngươi bảo hai người chúng ta cùng lên sao?”