Tần Quan cười nói: “Đi theo ta!”
Dứt lời, nàng ta liền quay gót.
Ở một bên, Thần Tụ đang muốn lặng lẽ lủi đi thì đúng lúc bị Tần Quan liếc tới: “Ngươi muốn đi đâu?”
Thần Tụ do dự một lát mới nói: “Ăn cơm!”
Tần Quan trừng mắt nhìn Thần Tụ: “Ngươi muốn đi giết Ngũ Hành Chi Chủ chứ gì!”
Diệp Huyên: “…”
Thần Tụ trầm giọng nói: “Lúc ông ta sắp đi có liếc Các chủ, thuộc hạ nhìn thấy sát ý trong ánh mắt của đối phương”.
Tần Quan trợn mắt nhìn Thần Tụ, sau đó bảo: “Thế nên ngươi muốn đi giết ông ta?”
Thần Tụ gật đầu.
Tần Quan khẽ gật đầu: “Thần Tụ, từ giờ trở đi, ta chỉ nói lần cuối cùng, sau này không có mệnh lệnh của ta thì ngươi không được tự ý ra tay, và cũng đừng nghĩ rằng mình giỏi đánh nhau. Bởi vì trên đời này có cực kỳ nhiều người còn giỏi đánh nhau hơn ngươi. Nếu như ngươi gặp phải những cường giả siêu cấp, chính cái tính này sẽ hại chết bản thân ngươi đó, hiểu chưa?”
Thần Tụ khẽ gật đầu: “Hiểu!”
Tần Quan khẽ thở dài, sau đó nàng ta quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Diệp công tử…”
Diệp Huyên cười nói: “Cứ gọi ta là Diệp Huyên đi, cứ gọi Diệp công tử nghe xa lạ lắm!”
Tần Quan mỉm cười: “Vậy ta gọi công tử là Diệp Huyên nhé, ngươi cũng có thể gọi ta là Tần Quan”.
Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Tần Quan, ta nhớ hình như lần trước cô bảo đây là đại danh của cô nhỉ?”
Tần Quan gật đầu.
Diệp Huyên vội hỏi: “Vậy nhũ danh của cô là gì?”
Tần Quan cười đáp: “Tư Phàm! Tần Tư Phàm!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Vậy ta gọi cô là Tư Phàm nhé, cô có ngại không?”
Tần Quan do dự một lát rồi nói: “Ta nghĩ… Ngươi cứ gọi đại danh của ta đi!”
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Được! Nghe cô!”
Tần Quan cười nói: “Đi thôi!”
Nói xong, nàng ta dẫn Diệp Huyên rời đi.
Trên đường đi, Tần Quan đột nhiên nói: “Vừa nãy ta thấy ngươi thi triển tam kiếm, một kiếm chém quá khứ, một kiếm chém tương lai, một kiếm chém hiện tại, đúng chứ?”
Diệp Huyên gật đầu: “Mong Tần cô nương chỉ bảo thêm!”
Tần Quan gật đầu: “Ta có cách giúp tam kiếm của ngươi mạnh hơn hiện giờ mười lần!”