Một kiếm vừa bổ xuống đã có vô số bóng kiếm chồng lên nhau!
Trong khoảnh khắc ấy, hắn đã chồng được cả tam vạn luồng!
Khi tam vạn kiếm khí đó chồng lên nhau, chúng lại lập tức tách ra!
Ầm!
Thoáng chốc, tinh không trong phạm vi mấy trăm vạn dặm lập tức sụp đổ!
Một kiếm diệt một mảnh tinh vực!
Vả lại, kiếm trong tay hắn còn không phải là kiếm Thanh Huyên!
Nếu là kiếm Thanh Huyên thì sức mạnh của nó còn lớn hơn gấp đôi!
Có điều, sau khi chém ra một kiếm đó, cả người Diệp Huyên lại giống như bị rút cạn sức sống, cơ thể mềm nhũn như làm loại chuyện ấy!
Mềm!
Chân mềm!
Cái gì cũng mềm!
Đây là cảm giác vào lúc này của Diệp Huyên!
Bấy giờ, An Lan Tú chợt xuất hiện rồi đi đến trước mặt Diệp Huyên đỡ lấy hắn. Diệp Huyên bỗng dưng xụi lơ, thuận thế ngã vào lòng An Lan Tú.
Nhào vào lòng!
An Lan Tú cứng người.
Sắc mặt Diệp Huyên tái nhợt, yếu ớt nói: "Không khống chế được, ta chẳng còn chút sức lực nào hết!"
An Lan Tú chần chờ rồi hỏi: "Có đứng được không?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Để ta nằm một chút, một chút thì tốt rồi!"
An Lan Tú do dự một lúc lâu rồi cuối cùng cũng không từ chối.
Diệp Huyên nằm trong lòng An Lan Tú, An Lan Tú ngồi giữa tinh không, xung quanh hoàn toàn trơ trọi và tràn ngập sự yên tĩnh.
Diệp Huyên bỗng hỏi: "Tiểu An, nàng thành công không?"
An Lan Tú gật đầu: "Có!"
Diệp Huyên hơi giật mình, sau đó nói: "Nhanh vậy sao?"
An Lan Tú gật đầu: "Một năm trước đã làm được rồi!"
Diệp Huyên nghe vậy sắc mặt cứng đờ!
Một năm trước đã làm được!
Diệp Huyên lắc đầu cười khổ, tư chất của Tiểu An đúng là yêu nghiệt mà!
Tiểu An bỗng hỏi: "Sao huynh lại nghĩ đến cách này?"
Diệp Huyên cười đáp: "Chiến đấu!"
Chiến đấu!
Thực ra, hắn có ý tưởng ấy cũng vì trước đó đã đánh một trận với Linh Ma Thần Sư và những cao thủ của Linh Ma Tộc.