Vì hắn đã không cảm nhận được hơi thở của cô gái kia nữa!
Chẳng lẽ đã chết rồi?
Lúc này, một hư ảnh nhẹ nhàng đi tới từ cuối tinh không xa xôi!
Chính là cô gái thanh tú kia, nhưng lúc này, thân thể của nàng ta đã không còn.
Hơn nữa linh hồn còn cực kỳ hư ảo!
Nhìn cô gái vô cùng yếu ớt trước mặt, Diệp Huyên không khỏi cảm thấy áy náy, hắn suýt chút giết chết người ta rồi!
Thật ngại quá!
Cô gái thanh tú nhìn về phía Diệp Huyên, tỏ vẻ ngỡ ngàng: “Diệp công tử… Có phải cậu hơi mạnh tay rồi không?”
Diệp Huyên: “…”
Cô gái thanh tú nhìn cây súng trong tay Diệp Huyên, trong mắt lộ vẻ kiêng dè: “Thứ này là?”
Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Đây là Các chủ của các cô đưa cho ta!”
Tiểu Tháp chợt nói: “Tiểu chủ, hình như là người lấy đi mà!”
Diệp Huyên nghiêm túc đáp trong lòng: “Ngươi không nói, ta không nói thì ai biết được?”
Tiểu Tháp im lặng một lát rồi đáp: “Cũng hợp lý!”
Diệp Huyên: “…”
Lúc này, cô gái thanh tú kia nghi ngờ hỏi: “Các chủ đưa?”
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!”
Cô gái thanh tú mới thả lỏng: “Chẳng trách lại đáng sợ như thế!”
Diệp Huyên nhìn về phía nàng ta: “Cô nương xưng hô thế nào?”
Cô gái thanh tú khẽ mỉm cười: “Thanh Liên!”
Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Thanh Liên cô nương, khi nãy cô đã sử dụng tất cả sức mạnh chưa?”
Cô gái thanh tú gật đầu: “Có! Hơn nữa ta còn sử dụng cả một lá phù giữ mạng!”
Diệp Huyên hỏi: “Vũ khí này có thể giết chết cường giả Vô Lượng Cảnh sao?”
Cô gái thanh tú hơi do dự, sau đó nói: “E là khá khó đấy!”
“Khó?”
Lúc này, trong cây súng kia đột nhiên vang lên một giọng nói: “Nếu đủ linh khí, cường giả Vô Lượng Cảnh chỉ là rác rưởi!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Ngươi tên gì?”
Giọng nói kia đáp: “Tiểu Thương!” (thương = súng)
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó nói: “Các chủ của các ngươi đặt cho ngươi à?”
Tiểu Thương nói: “Đúng thế!”