Kiếm của Diệp Huyên chém vào tấm chắn vô hình ấy, tấm chắn khẽ rung lên rồi nứt ra, nhưng không vỡ!
Xa xa, Diệp Huyên đang định tung thêm chiêu nữa thì lúc này Đạo Huyền Nhất lại chợt biến mất, hắn ngửa đầu lên thì thấy một tàn ảnh đang vọt tới trước mặt mình.
Mặt Diệp Huyên không có cảm xúc gì, hắn nhẩm niệm trong lòng, vô số phi kiếm chém ra từ xung quanh hắn.
Hai người lại chọn cách cứng đối cứng.
Ầm!
Vô số kiếm quang vỡ vụn, còn Đạo Huyền Nhất nhanh chóng đưa tay bóp cổ Diệp Huyên, khi nàng ta định siết tay lại thì một thanh kiếm đột nhiên kề lên cổ nàng ta.
Hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, giây tiếp theo, Đạo Huyền Nhất bóp mạnh.
Rắc!
Cổ Diệp Huyên bị bóp vỡ, linh hồn bị Đạo Huyền Nhất cưỡng ép đẩy ra ngoài, mà gần như cùng lúc đó, kiếm của Diệp Huyên cũng đâm xuyên qua cổ họng Đạo Huyền Nhất.
Phụt!
Cổ họng Đạo Huyền Nhất rách ra, giờ phút này nàng ta đành phải từ bỏ thể xác, tự xuất linh hồn.
Lúc này, hai người đều là linh hồn.
Sau khi trở thành linh hồn, Diệp Huyên lại biến mất.
Đạo Huyền Nhất ngẩng đầu, ngay sau đó linh hồn nàng ta hoá thành từng tàn ảnh rồi bắn ra ngoài.
Bùm!
Trong thiên địa lại vang lên một tiếng nổ khác, sau đó hai linh hồn đồng thời lùi lại.
Khi Diệp Huyên lùi lại, hắn nhẩm niệm trong lòng, từng phi kiếm đột nhiên chém về Đạo Huyền Nhất ở phía xa, thoáng chốc kiếm khí tung hoành ngang dọc, kiếm quang tràn ngập khắp nơi.
Xa xa, khoé miệng Đạo Huyền Nhất hơi nhếch lên, lộ ra vẻ gớm ghiếc, tay phải của nàng ta đưa về phía trước rồi nắm lại, trong tích tắc, thời không trước mặt nàng ta biến thành một vòng xoáy màu đen cực lớn, khi những luồng kiếm quang của Diệp Huyên vào trong vòng xoáy thì đều trở nên méo mó rồi vỡ tan tành, giây kế tiếp, nàng ta lao về phía trước, húc cùi chỏ vào người Diệp Huyên.
Cú huých này khiến thiên địa nứt ra chằn chịt giống như mạng nhện, trông cực kỳ đáng sợ.
Đối mặt với cú huých cùi chỏ đáng gờm này, Diệp Huyên chợt cười gằn, sau đó hắn hoá thân thành kiếm chém về phía trước.
Cứng chọi cứng!
Đánh tới lúc này, chỉ xem ai cứng cỏi hơn mà thôi.
Ầm!
Một vùng kiếm quang chợt vỡ tan, Diệp Huyên bị đẩy lùi trở lại, mà lúc này Đạo Huyền Nhất cũng tiến lên tung một quyền về phía Diệp Huyên. Diệp Huyên chợt biến mất tại chỗ một cách quỷ dị, khi xuất hiện lần nữa thì đã cách xa mấy vạn trượng, sau khi dừng lại, hắn xoè tay, một thanh kiếm xuất hiện, hắn từ từ nhắm mắt lại, thanh kiếm trong tay rung lên dữ dội, tiếp theo hắn xoè tay trái ra: “Kiếm tới!”